Chương
Mà ở phía trước quầy hàng có treo một dòng chữ: “Có thể ngăn cản đòn tấn công toàn lực của tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, số lần không biết. Mỗi cái giá một triệu bảy trăm năm mươi tử kim linh tệ, không cò kè mặc cả”
Tân Trạm đọc xong cũng có chút hứng thú, anh cầm lên một cái ngọc quy, nhìn chăm chú.
Vật này nhìn từ xa thì tựa như một món đồ được điêu khắc tinh xảo, nhưng khi cầm trong tay, quan sát cẩn thận lại có thể thấy được có một số trận pháp loại nhỏ được điêu khắc bên trên, cực kỳ nhỏ, chắc chắn không phải thủ pháp của tu sĩ ngày nay.
“Anh bạn, số lần có thể ngăn cản được bao nhiêu anh cũng không biết, nếu chỉ có thể ngăn cản được một lần công kích thì một triệu bảy trăm năm mươi tử kim linh tệ là quá đắt” Một tu sĩ lên tiếng.
“Đúng vậy, anh hẳn phải ghi rõ số lần, cho dù nó đắt hơn một chút cũng được”
“Nếu các vị cảm thấy hứng thú thì có thể mua thêm vài cái nhưng số lần tôi không thể nói rõ được bởi vì khi tôi biết đến vật này, tôi cũng không biết được con số cụ thể” Người đàn ông bị hỏi đến phiền, đành mở miệng nói.
“Mua thêm vài cái, một cái giá một triệu bảy trăm năm mươi tử kim linh tệ, nếu tôi mà có hơn năm triệu tử kim linh tệ thì chẳng thà tôi mua chút đồ có ích hơn”
Khi mọi người còn đang bàn tán xôn xao, Tân Trạm lại âm thầm phân tích.
Anh phát hiện ra ngọc quy này là dựa vào việc vận hành các trận pháp nhỏ bên trong nó để chống đỡ công kích, mà đã là trận pháp thì miếng ngọc bội này sẽ yêu cầu cung cấp rất nhiều năng lượng, nếu sử dụng nhiều lần thì năng lượng trong miếng ngọc bội này sẽ dần yếu bớt đi Nếu sử dụng nhiều lần, ngọc thạch năng lượng hẳn là sẽ yếu bớt.
Về phương diện chịu được bao nhiêu lần này, dùng Thiên Minh Nhãn hẳn có thể thấy rõ được.
Tân Trạm cúi đầu, nhân lúc không ai chú ý, anh đột nhiên mở ra Thiên Minh Nhãn.
Một luồng sáng đen hiện ra, Tân Trạm nhanh chóng đảo mắt nhìn lướt qua mấy chục miếng ngọc quy ở quầy hàng, xuyên qua luồng ánh sáng cũng không thể nhìn thấy quá rõ ràng, hơn nữa Tân Trạm cũng không thể làm trò, mở ra Thiên Minh Nhãn trong một thời gian quá lâu trước mặt hàng chục vị tu sĩ được vì như thế sẽ rất dễ bại lộ.
Nhưng tóm lại anh cũng nhìn ra một số ngọc quy khác biệt ở bên trong.
Tân Trạm cầm lên ba miếng ngọc quy có khí tức khác biệt, nghiên cứu tỉ mỉ.
Bởi vì đang ở trong phạm vi của Tụ Bảo Các, người đàn ông mặt sẹo kia cũng không sợ có người giám cướp giật, cho nên có rất nhiều tu sĩ tụ tập quan sát ngọc quy, hành động của Tân Trạm cũng không có vẻ quá bất thường.
“Hơi thở của miếng bên trái là đậm nhất, miếng ở giữa thì lại cô đặc nhất còn về phần miếng bên phải lại không rõ ràng, nhưng nó là cái khiến tôi cảm thấy kỳ quái nhất”
Tân Trạm suy tư, nếu dựa theo phán đoán của bản thân thì anh chắc chắn sẽ chọn cái bên trái, thế nhưng hơi thở đậm nhất thì thật sự là cái tốt nhất sao?
Hay là mua hết nhỉ?
Nhưng nếu mua hết thì lại có chút chắp vá, năm triệu hai trăm năm mươi tử kim linh tệ ngang bằng với mấy trăm con phệ thiên trùng.
Ngay khi Tân Trạm vẫn còn rối rắm, một người đàn ông da mặt đem xạm chen qua đám đông bước đến.
“Ồ, là ngọc quy hộ thân của Huyền Vũ tiên tông, đây quả thật là đồ tốt”
Người đàn ông da đen này nhìn lướt qua, thuận tiện tiết lộ thông tin về vật này.
“Anh bạn này hẳn là vừa đến đây phải không, lúc Huyền Vũ tiên tông bị tiêu diệt, người thường đều tưởng là do Nam Du, thật ra tiên tông khi ấy tuy bị hủy hoại nhưng đệ tử của tông môn vẫn còn sống, sau đó mới bị diệt vong ở Tây Vực. Vì vậy anh là người đến từ Tây Vực, hơn nữa nhìn miệng vết thương trên mặt anh hản là do độc cồn cát..”
“Anh bạn này, anh có mua hay không?”
Khóe miệng người đàn ông mặt sẹo run rẩy. Anh ta vốn dĩ trầm mặc, kiệm lời, nhưng bị khi người đàn ông da đen trước mặt này nói ra tất cả chân tướng khiến anh ta hãi hùng khiếp vía, không nhịn được mở miệng quát.
“Ha ha, gặp được một tu sĩ có cùng sử thức nên nhất thời không thể kiềm chế được, thật xin lỗi”