Chương
“Các vị đạo hữu, bây giờ các ngài đã tin chưa” Sư huynh Liễu được một phen nở mày nở mặt.
“Tôi cho rằng vị đạo hữu này nói rất đúng đấy”
Nhậm Hành Thiên cũng làm theo những gì Tân Trạm dặn dò, lúc này mới lên tiếng: “Chúng ta cứ chờ ở đây, lấy bất biến ứng vạn biến, đợi đông đủ mọi người rồi thì tiến vào. Cho dù kẻ này tu vi mạnh đến mức nào, thủ đoạn có quái dị ra sao thì một mình hẳn cũng không thể đối phó được với cả trăm người. “
Trong khoảng thời gian sau đó, các tu sĩ từ khắp nơi không ngừng đến đây.
Nhưng đám người Tê Vân Tông đều đứng ra và thuyết phục từng người một.
Hơn nữa bây giờ bọn họ đã có bằng chứng, đó chính à ở trên mặt đất vẫn còn cái đầu chảy đây máu của nam tu sĩ lúc nãy.
Đương nhiên một trong số đó họ vốn dĩ không tin vào chuyện ma quỷ nên muốn vào thử xem sao, nhưng khi vào rồi thì bọn họ đều bặt vô âm tín.
Một lúc sau, tám cái đầu lâu chói mắt bị ném ra bên ngoài.
Vì vậy, các tu sĩ bên ngoài tụ tập đến phía sau càng ngày càng đông hơn, không cần đệ tử Tê Vân Tông nói.
Những tu sĩ nhìn thấy hàng chục người đang lơ lửng bên ngoài trận pháp làn sương trắng, họ đều cảm thấy có điều gì đó không đúng, chủ động bước lên hỏi thử.
Thời gian trôi qua, dưới hành động của đệ tử Tê Vân Tông, bên ngoài trận pháp làn sương trắng có gần một trăm tu sĩ đang dần dần tập trung lại.
Khi số lượng tăng lên thì sự can đảm của nhiều tu sĩ bắt đầu tăng lên.
Trong lòng Nhậm Hành Thiên có chút lo lắng, cho đến bây giờ Tân Trạm vẫn chưa đưa ra mệnh lệnh nào khác cho ông ta, việc này khiến ông ta không biết phải nên làm thế nào.
Bởi vì ông ta đã đến từ rất sớm, hơn nữa còn ủng hộ Tê Vân Tông trước, nên vẫn có chút uy tín trong đám người này.
Bây giờ lại có chút không khống chế được, suy cho cùng thì nhiều người như vậy, cho dù đối thủ là Hợp Thể Cảnh Bát Phẩm cũng có thể đánh một trận xem sao.
Tuy nhiên, ngay khi Nhậm Hành Thiên không biết có nên ủng hộ ra tay hay không thì đột nhiên có một trận hơi thở cuộn trào trên bầu trời.
Hư không như bị xé toạc bởi một lòng bàn tay to lớn.
Gió thổi cuồng bạo, linh khí dâng trào.
Hàng loạt bóng người mặc áo đen với vẻ mặt kiêu ngạo, đột nhiên bay ra ngoài.
“Là Khương Thời Miễn, một trong Ngũ Tử Ma Môn”
“Phiên phức rồi, chúng ta vừa định ra tay, sao người này lại đến đây rồi”
Khi mọi người nhìn thấy Khương Thời Miễn bước ra ngoài, vẻ mặt của họ đột nhiên thay đổi.
“Công tử, cậu đến rồi”
Trong đám người, có một ít tu sĩ tươi cười rạng rỡ, lập tức bay tới chào hỏi.
“Một đám người tụ tập ở đây, nhưng lại không dám ra tay với tu sĩ trong làn sương trắng này, thật đáng xấu hổ”
Khương Thời Miễn bước ra ngoài, lướt qua đám người với vẻ mặt chế giễu.
Rõ ràng là anh ta đã biết chuyện gì đã xảy ra thông qua một số đệ tử trong tông đã đến trước.
Vốn dĩ anh ta cách nơi này rất xa, không kịp đến đây, nhưng may là có đệ tử truyền âm nên anh ta mới dùng bí thuật để xé rách hư không.
Một câu nói của Khương Thời Miễn đồng nghĩa với việc chế nhạo tất cả các tu sĩ có mặt ở đây, sắc mặt của nhiều người trở nên khó xem, thầm nguyền rủa trong lòng.
Nếu chúng tôi có tu vi của anh thì, chúng tôi có cần phải thận trọng như vậy không?