Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Chúng ta cùng nhau tấn công, để xem người phụ nữ này có thể trụ được bao lâu”
Hai người ra tay cùng lúc, đánh cho bức màn ánh sáng không ngừng rung chuyển.
Trong ánh sáng rực rỡ của ngọc trai, sắc mặt của Liễu Mộng đã trở nên tái nhợt, trong đôi mắt lóe lên vẻ tuyệt vọng.
Đối mặt với sự tấn công của hai kẻ thù hùng mạnh cộng với vị trí, cô đã đến bước đường cùng.
Cô chậm rãi lấy ngọc bội luôn đeo trên cổ ra.
Phẩm chất của ngọc bội này vô cùng tinh khiết, bên trong có hơi thở giống như một con cá không ngừng lắc lư.
Đây là bảo vật cứu mạng do ba cô để lại cho cô, chỉ cần nàng bóp nát ngọc bội này, cô có thể an toàn tuyệt đối.
Ngay khi ánh sáng rực rỡ của viên ngọc này dần dần mờ đi giống như sắp bị phá vỡ.
Liễu Mộng năm chặt ngọc bội, sợ rằng sắp phải thả hơi thở bên trong ngọc bội ra.
Cho đến giây phút cuối cùng, cô ấy từ đầu đến cuối vẫn không thể nào tàn nhẫn. Quay đầu trở lại sẽ đồng nghĩa với việc bản thân phủ nhận tất cả mọi nỗ lực trước đó.
Bùm!
Ngay khi viên ngọc vỡ tan, bóng dáng Thôi trưởng lão và Hạ chấp sự lại lần nữa xuất hiện trước mắt Liễu Mộng, ác độc cười lớn.
Liễu Mộng thở dài, không có cách nào khác, cô ấy đã không còn biện pháp nào khác, hơn nữa cô cũng đang ở cánh đồng hoang vu này, ai có thể cứu cô được.
Ngay khi cô chuẩn bị bóp nát ngọc bội.
Xa xa đột nhiên vang lên một đạo âm thanh xé gió.
Sau đó một ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt lan ra, hóa thành biển lửa ngút trời lao thẳng về phía hai người Thôi trưởng lão.
“Ai đó?”
Hai người Thôi trưởng lão không dám đỡ đòn, bay ra khỏi biển lửa.
Một bóng người lắc lư đi đến bên cạnh Liễu Mộng.
“Tân Trạm, anh!”
Nhìn thấy người tới, trong mắt Liễu Mộng tràn đầy kinh ngạc.
Không nghĩ đến Tân Trạm sẽ đến giải cứu cô trong giây phút cô gần như đã tuyệt vọng.
“Xin lỗi, vì muốn giúp tôi mà đã dẫn đi một kẻ thù mạnh, suýt chút nữa đã hại chết cô” Tân Trạm xin lỗi.
“Nếu không phải vì tôi, anh cũng sẽ không kết thù với Ám Ảnh Minh nên cũng không tính là giúp anh”
Liễu Mộng lắc đầu, lo lắng nói: “Chỉ là anh đến đây cũng vô dụng, hai người kia là Cảnh giới Phân Thần cấp sáu, tôi lại bị thương, nhân dịp biển lửa này chưa bị phá, anh nhanh chóng rời đi đi”
“Nếu là tình huống bình thường, tôi đối phó với hai người Cảnh giới Phân Thần cấp sáu đúng là rất khó khăn nhưng hôm nay thì khác” Tân Trạm lại bật cười một tiếng.