Chương
Nhưng cho dù như vậy, Tần Trạm cũng không thể từ bỏ việc giết Hạ Khâm. Nếu anh đã đồng ý với Ngu Như Mỹ, thì anh nhất định phải làm được.
“Sư phụ, thầy không biết sao, ánh mắt những chị gái nhỏ nhìn con cũng không hề bình thường. Đây là lần đầu tiên con được hưởng loại đãi ngộ này đấy!”
Trên đường trở về, Hứa Bắc Xuyên vẫn luôn miệng nói đủ thứ trên trời dưới đất.
Tần Trạm tựa vào trong xe không nói gì, cứ như là không nghe thấy.
Sau khi trở về khách sạn, Tần Trạm đã sớm ngủ say.
Ngày hôm sau là ngày tổ chức lễ hội đèn lồng.
Sông Trường Sinh cách nơi ở không gần lắm, nên lúc trời gần tối Trần Trạm đã ngồi xe đi đến phụ cận sông Trường Sinh.
Liêu Đông là một vùng sông nước và sông Trường Sinh là nơi nổi tiếng nhất toàn bộ Liêu Đông.
Lúc này nơi đây rực rỡ ánh đèn, rất nhiều nam thanh nữ tú mặc đồ cổ truyền đang chụp ảnh trên con phố ven sông Trường Sinh.
“Đây là một thị trấn cổ đó.” Tân Trạm thở dài nhìn về phương xa.
“Không chỉ có một thị trấn cổ ở Liêu Đông.”
Hứa Bắc Xuyên nói.
Cảnh đẹp tuyệt sắc, cùng với cách ăn mặc của những người nơi đây dường như đã đưa mọi người xuyên không về thời cổ đại.
Tần Trạm và Hứa Bắc Xuyên đã trở thành hai người ngoại tộc lạc lõng ở giữa thị trấn.
Thị trấn cổ này rất lớn, có thể ngâm thơ, cũng có thể chụp ảnh thi đấu võ công.
Tần Trạm thả lỏng tâm trí của mình, nhìn chung quanh một vòng vẫn không phát hiện ra võ tông nào.
Cứ như vậy anh cũng cảm thấy yên lòng, chỉ cần Võ Tông không có mặt, Tần Trạm mới có thể hoàn toàn chắc chắn được mình yên bình rút lui sau khi chém chết Hạ Khâm.
Hầu hết những người tham gia lễ hội đèn lồng lần này đều có thực lực không mạnh mấy, chủ yếu vẫn đến đây uống rượu vui chơi hoặc chụp ảnh ca hát.
Tần Trạm đi dạo một vòng cũng không tìm được thứ gì thú vị, sau đó đi thẳng về phía lôi đài bên bờ sông Trường Sinh.
Ở đây cũng mang phong cách cổ, chất liệu toàn là gỗ, bây giờ có rất nhiều cô gái trẻ đang chụp ảnh trên đó.
“Ở đây đợi đi.” Tần Trạm thản nhiên tìm một chỗ bên đường rồi ngồi xuống.
Hứa Bắc Xuyên là một người ham chơi, nhìn những cô gái trên võ đài, trong lòng cũng ngứa ngáy khó tả.
“Này, cô gái, có thể để lại thông tin liên lạc không?” Nhìn thấy một cô gái nhỏ bước xuống sân khấu, Hứa Bắc Xuyên vội vàng chạy tới.
Anh ta bày ra một biểu cảm mà bản thân cho là đẹp trai nhất, lấy điện thoại ra, chờ người bên kia để lại thông tin liên lạc.
Cô gái trẻ nhìn Hứa Bắc Xuyên một cái, sau đó liếc mắt nói: “Hôm nay là lễ hội đèn lồng, trời ạ, ngay cả trang phục truyền thống anh cũng không mặc sao? Vậy mà còn muốn kết bạn Facebook với tôi ư? Nằm mơ!”
“Sao, đồ truyền thống ư”. Hứa Bắc Xuyên suy nghĩ một chút, anh ta lập tức xé quần áo của mình thành dải, sau đó mỉm cười: “Thế nào? Như này cũng gần giống rồi nhỉ?”
Cô gái đột nhiên khúc khích” cười nói: “Chàng trai này nhìn cũng có vẻ thú vị đấy. Vừa hay tôi cũng đi cùng với mấy chị em, đi cùng cho vui?”
“Được!” Hứa Bắc Xuyên đang cầu mà không được ấy chứ!
Dựa vào sự hài hước của mình, anh ta khiến mấy cô gái không ngừng bật cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Tần Trạm ngồi ở ven đường, ánh mắt quét xung quanh, sợ mình bỏ sót gì đó.
Sau khi lễ hội đèn lồng bắt đầu, pháo hoa được bắn lên, ánh đèn mờ ảo gần như bao phủ toàn bộ khung cảnh, bầu không khí ngay lập tức rất high.
Xa xa có người vừa uống rượu vừa sáng tác thơ, bên cạnh còn có người vừa đánh guitar vừa hát.
Trên võ đài, thỉnh thoảng còn có thể thấy một vài người thi đấu với nhau.
“Sư phụ.” Lúc này, Hứa Bắc Xuyên dẫn các cô gái đến.
Những cô gái này nhìn Tần Trạm từ trên xuống dưới, nói: “Anh đẹp trai này, anh có hứng thú muốn thử đồ truyền thống không?”
Tần Trạm lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú, mọi người cứ chơi đi.”
“Sư phụ của tôi là một người nhàm chán, chúng ta qua đó thôi!” Hứa Bắc Xuyên vội nói.
Cô gái kia tỏ vẻ thất vọng nói: “Hai”
, thật đáng tiếc. Hai anh cũng trạc tuổi nhau, tại sao lại gọi anh ấy là sư phụ thế? Lẽ nào anh ấy là thầy giáo của anh sao?”
“Đúng vậy, sư phụ tôi là cao thủ võ công.”
“Có giỏi bằng anh Hạ Khâm không?”
“Hạ Khâm nhằm nhò gì!”
“Không cho phép anh xúc phạm thần tượng của tôi!”
Giọng nói của bọn họ càng ngày càng xa, vào lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng hô.
“Ôi! Là Hạ Khâm! Anh Hạ Khâm đến rồi!”
Một nhóm lớn các cô gái dường như nổi điên, vội vàng chạy về phía cửa.
Những cô gái bên cạnh Hứa Bắc Xuyên nhanh chóng bỏ rơi Hứa Bắc Xuyên, chạy đến phía Hạ Khâm với vẻ mặt đầy si mê.
Lúc này Tần Trạm cũng chậm rãi đứng lên. Ánh mắt của anh đảo qua đám người rồi sau đó dừng lại trên người tên Hạ Khâm.
Phải nói Hạ Khâm này quả thực rất đẹp trai, với mái tóc dài phong trần và bộ quần áo dài trên người, không khỏi liên tưởng đến câu “Mộ thượng quan như ngọc, công tử thể vô song”.
“Anh Hạ Khâm, cho em xin chữ ký được không?” Một cô gái mạnh dạn nói.
Hạ Tưởng cười nói: “Tất nhiên là được, em muốn ký ở đâu?”
“A! a! Anh Hạ Khâm đã đồng ý với tôi rồi! Anh ơi, hãy ký lên áo của em đi!” Cô gái phấn khích hét lên.
Tần Trạm lạnh lùng nhìn về phía Hạ Khâm, trong lòng nhàn nhạt dâng lên cảm giác muốn chém giết.
Hạ Khâm này chắc chắn không đơn giản như vẻ ngoài.
Trên người anh ta có khí chất dịu dàng âm hiểm, khí chất này vô cùng hấp dẫn, khiến người ta rất khó từ chối.
“Có lẽ tên này đã luyện bí thuật gì đó” Tân Trạm thì thào nói: “Phương thức tu luyện của anh ta chắc chắn có vấn đề.”
Hạ Khâm đã mất tận gần một giờ đồng hồ để ký tên cho mấy cô gái.
Nhiều cô còn mạnh dạn hỏi thông tin liên lạc của Hạ Khâm, chỉ cần có chút nhan sắc là Hạ Khâm sẽ đồng ý.
Những cô gái hơi xấu xí đều bị từ chối không thương tiếc Dù vậy vẫn không thể ngăn được sự si mê của những người này với anh ta.
“Có gì đặc biệt hơn người chứ” Hứa Bắc Xuyên tức giận nói: “Nhìn trai không ra trai gái không ra gái, thực sự không biết mấy người đó thích gì”
Tân Trạm im lặng, hai mắt nhíu lại, không biết anh đang nghĩ gì.
“Chẳng trách Hạ Khâm này ngày nào cũng đi khắp núi sông, uống rượu mua vui, mà lại tu hành nhanh như vậy” Lúc này Trần Trạm vỗ đầu một cái.
Phương pháp luyện tập của Hạ Khâm là một tà thuật, dựa vào việc song tu với phụ nữ để nâng cao sức mạnh của mình.
Mà một khi thực lực tăng thì vẻ ngoài của anh ta sẽ lại càng đẹp hơn.
Cứ hỗ trợ lẫn nhau như vậy nên anh ta tiến bộ cực nhanh. Sau khi Hạ Khâm ký tên cho các cô gái, anh ta đến đài làm thơ, uống rượu và trò chuyện với nhiều người yêu văn học.
Cho dù anh ta đi đâu đều trở thành tâm điểm, bên cạnh anh ta luôn kín chỗ.
Tân Trạm ngồi yên tại chỗ, cũng không đi theo, “Sư phụ, khi nào thì chúng ta tới đó?” Hứa Bắc Xuyên xoa tay hỏi.
“Chờ chút đã.” Tần Trạm trầm giọng nói: “Tất nhiên cậu có thể tham gia góp vui.”
“Được thôi” Hứa Bắc Xuyên vội vàng chạy.
tới “Này!” Hứa Bắc Xuyên chạy đến chào hỏi các cô gái ban nãy.
Có cô gái trừng mắt nhìn Hứa Bắc Xuyên và nói: “Đừng làm ồn, không thấy anh Hạ Khâm đang làm thơ à? Nếu làm phiền anh ấy thì sao?”
“Chậc, có gì to tát chứ, tôi cũng viết được!”
Hứa Bắc Xuyên hừ một tiếng.