Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Hiểu lầm đã được giải quyết, đương nhiên Tân Thiên cũng sẽ không mơ ước đến bảo vật mà em trai mình lấy được, anh †a bay vào trong sơn động để giải thích với Tân Trạm và Ngô Bình Nhi một phen.
Trước đó khi anh ở trong huyết ngọc không gian, Tân Sương Nhan vẫn luôn dùng Tân Thiên để kích thích anh, cô ấy miêu tả Tân Thiên là một sự kết hợp giữa tài năng và nghị lực, điều này khiến cho Tân Trạm vô cùng ngưỡng mộ anh hai của mình.
“Khụ khụ, mấy năm nay anh đều có việc bận ở Bắc Vực, em cũng biết là anh thích tìm kiếm kho báu thượng cổ ở khắp nơi.”
Nói đến trọng tâm của câu chuyện, vẻ mặt của Tân Thiên có chút xấu hổ.
“Anh vốn nghe nói em đã trở về gia tộc, nên anh định trở về, đáng tiếc lại bị nhốt… Nếu không phải do bạn của anh bị nhốt ở trong thượng cổ bí cảnh thì anh cũng không cần cứu cậu ta và không cần phải hoãn lại vài ngày”
Tân Trạm gật đầu, anh cũng không nghĩ nhiều.
Hai anh em trò chuyện một hồi thì Tân Thiên đột nhiên đứng dậy.
của tiên tông thượng cổ, tốc độ gấp mười lần thuyền bay bình thường, có phải thật vậy hay không?”
“Đúng vậy, có điều cũng chỉ gấp mười lần”
Nói đến điều mà mình tự hào, Tần Thiên tự tin cười nói: “Mấy năm nay anh hai của em cũng không rảnh rỗi, anh dùng những thứ lấy được từ những di tích khác mà sửa sang lại một chút, hiện tại trong khoảng thời gian ngắn con thuyền thần tiên này có thể tăng tốc gấp một trăm lần.”
“Nhưng tốc độ gấp mười lần sẽ chạy được lâu hơn, hơn nữa nhanh nhất cũng có thể đạt tới một trăm lần”
Tân Trạm nghe xong thì đôi mắt sáng ngời.
“Anh hai, em có một bản đồ kho tàng báu vật.”
Sau đó, Tân Trạm nói về chuyện bản đồ kho tàng báu vật cho Tân Thiên nghe một phen.