Chương
Mặc dù Khương Thời Miễn là Ngũ Tử Ma Môn, nhưng chín đại Ma Môn thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thậm chí có người nghe thấy tên của Khương Thời Miễn, lại náo động muốn di chuyển.
Tân Trạm cũng bất chấp mà bị vạch trần nguy hiểm, thậm chí còn giết chết vài tu sĩ hợp thể cảnh, lúc này mới miễn cưỡng áp chế được mọi người.
“Nếu tiếp tục tìm kiếm như vậy, e rằng không còn dùng được phương pháp này nữa”
Trên tiên thuyền, Tân Trạm lắc đầu liên tục.
“Trước sau gì cũng lộ, muốn cùng người vung tay đánh nhau không nói, bản đồ tiên tàng này cũng biến mất nhanh thôi, tôi đoán chừng cũng có thể tìm kiếm một hai cái tiên tàng cuối cùng.”
Mục tiêu ban đầu của bọn họ là dễ dàng lấy được tiên tàng mà không phải thuận theo bản chất giết chóc của chiến trường này, chiến đấu sinh tử với các tu sĩ khác.
Nếu là vì những tài nguyên này chống lại hàng ngũ tu luyện có mấy chục người như băng đảng Ngọc Quỷ, vậy thì được nhiều hơn mất.
Không ai biết rằng những gì nhận được xứng đáng với cái giá phải trả trong trận chiến.
Rốt cuộc, mới tiến vào tu luyện thông thường, bản lĩnh không có, cho dù có cơ hội mỏng manh, bọn họ cũng muốn liều mạng nếm thử một phen, nhưng ba người Tân Trạm đã kiệt sức, thuộc hạ cũng đã thu được tương đối phong phú.
Ngộ nhỡ nửa đường lật xe, bảo vật thu được sẽ về tay người khác.
Và quan trọng nhất là bản đồ tàng tiên mà Tân Trạm thu hoạch được, không phải là một quyển bản đồ thật.
Thứ này là phần thưởng của chiến trường tiên ma, mà phần thưởng tự nhiên đều không phải là vô hạn.
Khi số lượng tiên tàng mà Tân Trạm tìm thấy tăng lên, bản đồ tiên tàng cũng dần dần cũ nát cho đến khi nó biến mất.
Đây cũng là tình huống ba người phát hiện mấy ngày trước.
Ba người Tân Trạm cũng đã thử qua, và ghi nhớ vị trí của bản đồ tiên tàng này Nhưng điều kỳ lạ là chỉ có đem thần thức vào bản đồ tiên tàng, người ta mới có thể cảm nhận được vị trí cụ thể, và một khi rời đi, thậm chí vị trí đại khái của cỏ tiên cũng khó mà nhớ được.
Trong số đó, hiển nhiên có những tiên ma thượng cổ lưu lại những thủ đoạn bí mật, không có biện pháp phá giải.
“Vậy đi chỗ đại tiên tàng” Tân Trạm chỉ vào một chỗ.
Sau khi đi nhiều nơi tiên tàng như vậy, ba người cũng nhìn ra được một số manh mối, đó là, đó chính là điểm sáng của tiên tàng càng mạnh, đại biểu cho giá trị của đồ vật cũng càng lớn.
Chỗ mà Tân Trạm chỉ vào hiển nhiên là nơi sáng nhất trong khu vực gần đó.
Vì không có nhiều cơ hội nên tất nhiên phải thử một cái lớn.
Kỳ thực, cho dù bản đồ tiên tàng không biến mất, Tân Trạm cũng dự định sau ngày hôm nay sẽ nghỉ ngơi.
Hai ngày nay, bản thân vẫn luôn ở trên đường, dừng lại đó là phát huy thân phận biến ảo bí ẩn, tinh thân đã mệ mỏi tới cực hạn rồi.
Tần Thiên và Ngô Bình Nhi cũng giống như vậy, hoặc là phá vỡ trận hoặc là đuổi theo trên đường, và họ cũng có ý định này.
Đem tiên thuyền tăng tốc đến cực hạn, ba người nhanh chóng bay về phía vị trí của tiên tàng.
“Khương Thời Miễn này vẫn luôn di chuyển, anh ta đã phát hiện được truy hồn trùng của tôi, anh ta thật sự đã đi rất xa rồi.”
Khoảng cách của đám người Tân Trạm rất xa vị trí, cảm ứng được địa điểm của bọn họ lúc này, đôi mắt của Long thần lập lòe vài cái.
Thật ra anh ta biết ba người Tân Trạm có thuyền rồng, cho nên đố với tốc độ đến không hề hoài nghi.
Mà truy hồn trùng của mình thì cực kỳ ẩn nấp, chỉ cần những người chưa từng nhìn thấy con sâu này đều khó có thể tìm ra sự tồn tại của nó, cho nên Long thần tin chắc rằng truy hồn trung nhất định không bị phát hiện.