Chương
“Diệp Anh Sương, chuyện này liên quan đến lợi ích của nhà họ Diệp, không đến lượt cô xen mồm vào” Sắc mặt Tam trưởng lão trở nên âm trầm rồi quát lớn: “Hơn nữa Trình đạo hữu cũng đã đồng ý rồi, có liên quan gì đến cô nữa đâu?”
“Đó là do anh ấy nể mặt Diệp Thành nên mới không muốn trở mặt với các người, chứ không có nghĩa việc các người làm là đúng đâu.”
Diệp Anh Sương thất vọng lắc đầu. Tân Trạm giết ba vị tu sĩ cảnh giới hợp thể chỉ trong nháy mắt, mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng Diệp Linh Chi kể lại rất tỉ mỉ, hơn nữa ở xung quanh đó còn có xác của ba người kia.
Mặc dù tu vi của Tân Trạm có vẻ không cao, nhưng chắc chắn thực lực thực tế của anh không hề thấp.
Chỉ cần suy đoán qua loa thôi thì cũng có thể biết rằng Tân Trạm đồng ý là vì Diệp Thành.
“Diệp Anh Sương, cô to gan rồi đấy! Cô dám nghỉ ngờ trưởng lão?” Ngũ trưởng lão phẫn nộ quát.
“Chuyện sau này, cô không cần phải tham gia nữa. Trong số những tòa tiên điện này, cô cũng tìm một tòa để thăm dò đi”
Tam trưởng lão cũng cau mày, trước kia ông ta khá xem trọng Diệp Anh Sương nhưng bây giờ nhìn lại thì mới thấy đúng là cổ hủ.
Trong mắt ông ta, Tân Trạm chỉ là một tu sĩ cảnh giới hợp thể, đã mất đi giá trị của trận pháp đại sư. Thế nên cho anh bảo vật trong hai tòa tiên điện đã là ơn huệ với anh lắm rồi.
Diệp Anh Sương nghe thế thì sắc mặt trắng bệch ra.
Ở Tiên Tông có mấy chục tòa tiên điện, ý của Tam trưởng lão cũng có nghĩa là ở các tòa tiên điện khác không có phần của cô ấy. Những người còn lại trong gia tộc thấy vậy thì cười trên sự đau khổ của người khác, Diệp Anh Sương ít hơn một phần thì tất nhiên là họ cũng sẽ nhiều thêm một phần.
“Chúng ta đi” Không tiếp tục để ý hai người, Tam trưởng lão dẫn theo những người khác cất bước rời đi.
“Trình đạo hữu, xin lỗi anh, tôi không nghĩ rằng đám người Tam trưởng lão lại coi trọng chút lợi ích này như vậy” Diệp Anh Sương cười khổ.
Bản thân bị phạt cũng không cảm thấy có việc gì, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đây đã là lần thứ hai nhà họ Diệp xin lỗi Tân Trạm rồi. Đối với đám người Tam trưởng lão, Diệp Anh Sương cũng vô cùng thất vọng.
“Không có gì đâu huống hồ không đi theo bọn họ, đối với hai người chưa chắc đã là chuyện không hay” Tân Trạm nói như có ẩn ý.
Hơn nữa chuyện này cũng không thể trách Diệp Anh Sương, vả lại đối phương cũng vì mình mà bị phạt.
Diệp Anh Sương ngây người, nhìn đám người Tam trưởng lão càng ngày càng xa, trong lòng xẹt qua một dự cảm không lành.
Tân Trạm chỉ chỉ về hướng một tòa tiên điện: “Đi tới tòa đó đi, bên trong chắc là có cơ duyên thích hợp với cô.”
“Cảm ơn Trình đạo hữu” Đôi mắt Diệp Anh Sương sáng ngời, cô biết Tân Trạm có điểm thần kỳ nên cũng không hoài nghỉ gì cả.
Mấy người tách ra, Tân Trạm bay thẳng về phía hai tòa tiên điện mà mình đã chọn.
Sau khi mở mắt thần, anh có thể nhìn thấy trận pháp, trận điểm và trận nhãn đồng thời cũng phán đoán được một số đầu mối của trận pháp.
Loại hình của trận pháp, bao gồm cường độ của trận pháp, tất nhiên cũng sẽ quyết định tác dụng và khả năng cất giấu bảo vật của tòa tiên điện này.
Lúc bay qua, Tân Trạm còn thấy có rất nhiều tu sĩ Diệp gia đang đứng ở bên trên. Rõ ràng là đám người này không đi theo đám Tam trưởng lão vào chính điện mà ở lại đây canh gác.
Còn canh gác ai, tất nhiên không cần nói cũng biết.
Nở một nụ cười trào phúng, Tân Trạm cũng không để ý đám người này thêm nữa.
Anh mở mắt thần ra một lần nữa, nhẹ nhàng đi qua trận pháp, tiến vào trong tòa tiên điện thứ nhất.
Sau khi đi vào, bên trong là một nơi linh khí mờ mịt, trên mặt đất mọc các loại kỳ hoa dị thảo, trăm hoa đua nở, cực kỳ tươi tốt.