Chương
“Ồ? Vậy tôi lại thật sự có hứng thú đấy”
Tân Trạm cười bất đắc dĩ, tại sao mà bản thân anh lại rất hay gặp mấy tên miệng cứng nhưng thân lại mềm như vậy không biết.
Chân anh giãm lên đầu Long Thần, dí chặt xuống.
Tân Trạm cười lạnh nói: “Với tu vi của anh, lúc trước hoàn toàn không chạy thoát được khỏi sự tấn công của mấy chục vạn Phệ Thiên Trùng, cho nên anh có thể sống sót được hẳn là có bí pháp khác đúng không?”
Trong lòng Long Thần kinh hoàng, lại ngậm miệng không nói gì.
“Không sao cả, anh không nói tôi cũng có thể đoán ra được. Bí pháp của anh có lẽ còn có vài cơ hội nữa, cho nên anh không lo lắng tôi sẽ giết anh bởi vì anh còn có thể sống lại được”
Tân Trạm tiếp tục cất lời, con ngươi trong mắt Long Thần co rụt lại, trong lòng càng thêm căng thẳng.
“Nhưng mà tôi muốn anh nói, vì sao lại phải giết anh chứ, chỉ cần tra tấn anh là đủ rồi. Hơn nữa tôi nghi ngờ, nếu như tôi ép anh nuốt đan độc tương liên với thần thức, phương pháp sống lại của anh liệu có thể giải quyết được hay không”
Khuôn mặt Tân Trạm đầy vẻ tươi cười, nhưng vẻ mặt này ở trong mắt Long Thần chỉ khiến trái tim anh ta cảm thấy tràn ngập hoảng sợ.
“Tên khốn nạn này, vậy mà lại đoán được gần trúng bí mật của mình. Nếu thật sự bị Tân Trạm ép ăn đan độc, chỉ sợ bí thuật kia cũng không thể nào giải trừ được”
Long Thần nhìn thấy Tân Trạm lấy ra một cái bình sứ, sau đó đổ ra một viên đan dược, bên trên tỏa ra một dòng khí đen phả thẳng lên trời.
Mà khoảnh khắc đan dược được lấy ra, một tiếng thét giống như tiếng oán quỷ gào chói tai chợt thoảng qua.
“May mắn chiến trường tiên ma này cũng có đủ tiên thảo linh dược, nếu không tôi cũng không có cách nào để luyện chế ra đan độc lại độc như thế này được.” Tân Trạm cười nói: “À đúng rồi, trong đó còn có một viên tiên thảo trân quý, chính là lấy ra từ tiên thảo mà anh đã phát hiện ra đó.”
“Đừng, đừng!”
Đôi mắt Long Thần như muốn nứt ra, tức giận đến nỗi suýt chút nữa hộc máu.
Anh ta liều mạng trốn tránh nhưng lại bị Tân Trạm túm tóc ngửa cổ cưỡng ép anh ta nuốt viên đan được đó vào.
“Thức hải của tôi”
Long Thần cảm ứng được dường như thức hải của chính mình đã bị ô nhiễm, tối đen một mảng, cơn chóng mặt hoa mắt đột ngột ập tới khiến sắc mặt anh ta trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Anh ta phát hiện không phải Tân Trạm hù dọa anh ta, đan độc này thật sự cực kỳ biến thái.
“Nếu mà như vậy còn chưa được thì tôi chỉ có thể dùng Phệ Thiên Trùng thôi.”
Sau đó Tân Trạm giơ một ngón tay, mấy trăm con Phệ Thiên Trùng rơi xuống nhào về phía bên trong thân thể Long Thần mà cắn xé.
“Đừng đánh nữa, tôi nói.”
Bị tra tấn nửa ngày, Long Thần quỳ rạp trên mặt đất không thành hình người, cuối cùng cũng yếu ớt mở miệng.
“Sớm nói ra thì cần gì phải chịu nhiều sự tra tấn như thế này chứ.”
Tân Trạm lắc đầu, triệu hồi đám Phệ Thiên Trùng.
“Nói tất cả những gì mà anh biết có liên quan đến bí mật Hắc Điển của Khương Thời Miễn cho tôi. Có điều tôi khuyên anh tốt nhất đừng có giở trò gì cả vì tôi cũng có một chút hiểu biết về Hắc Điển. Hơn nữa nếu như anh lập công, nói không chừng tôi sẽ tha cho anh một con đường sống”
“Tôi dẫn người đuổi giết anh mà anh lại tha cho tôi sao?”
Long Thần hừ nhẹ, hiển nhiên không tin tưởng lời Tân Trạm nói.
“Vậy phải xem biểu hiện của anh. Tôi là dược sư, chỉ cần anh thật sự khiến cho tôi cảm thấy có ích, giữ anh lại cũng không phải là không thể” Vẻ mặt Tân Trạm lạnh nhạt nói.