Chương
“Đây là thế giới bên ngoài, mình đã bị đưa thẳng ra ngoài rồi sao?”
Tân Trạm cảm nhận không gian xung quanh, những dãy núi cao chạm đến tận mây hiện ra rất rõ ràng, điều này chứng †ỏ anh đã trở về trong sơn mạch ma vực.
“Hèn gì hai tôn giả đó chỉ có thể đàm phán với mình, thì ra vì khi mình lấy được phần thưởng thì sẽ rời khỏi đó ngay, bọn họ muốn trừng phạt mình cũng không có cơ hội”
Sau khi Tân Trạm xác định xong phương hướng thì búng người lên không.
Cùng lúc đó, bên ngoài chiến trường tiên ma.
Có rất nhiều cao thủ đang tập trung.
Lối đi bị đóng lại đồng nghĩa với việc cuộc chiến giữa tiên và ma đã kết thúc.
“Lần này chiến tranh nổ ra, chỉ có Khương Thời Miễn, một trong năm ngũ tử của ma giới tham gia, còn bên phía các gia tộc của môn phái tu tiên thì cũng vắng mặt Thiên Kiêu, e rằng Khương Thời Miễn đã giành được thắng lợi lớn rồi”
“E rằng nếu Khương Thời Miễn giành được thắng lợi trong trận chiến lần này thì trong lần bình chọn ngũ tử tiếp theo anh †a sẽ leo lên hạng nhất mất”
Mọi người tụm năm tụm bảy, bàn tán xôn xao.
Nhưng Khương Thời Miễn vẫn là chủ đề được bàn luận nhiều nhất.
Phần lớn những người ở đó đều cho rằng Khương Thời Miễn sẽ là người giành được phần thắng cuối cùng.
Nhưng đột nhiên lối vào không gian lóe sáng lên, vô số tu sĩ bay ra từ trong lối vào không gian đó và đáp đất trong phạm vi một trăm mét.
Các cao thủ đều hướng mắt nhìn về những tu sĩ đó.
Rất nhiều tu sĩ nhìn thấy có người xuất hiện thì lập tức bay qua hỏi thăm.
Ba ngày trước thì lối vào chiến trường này đã bị bịt kín, những tu sĩ đến chậm một bước như bọn họ vô cùng nuối tiếc, chỉ có thể đến hỏi thăm tình hình bên trong cho đỡ ghiền mà thôi.
“Đạo hữu Lý, rốt cuộc tình hình bên trong chiến trường tiên ma thế nào? Khương Thời Miễn có giành được thắng lợi cuối cùng hay không?”
“Đúng vậy, có phải bên trong có vô số cơ duyên và tiên thảo không?”
Trước những câu hỏi của mọi người, vị tu sĩ họ Lý với đôi mắt đỏ ửng và khuôn mặt trắng bệch đã đơ cứng mặt, sau đó thì khóc lên thảm thiết.
Khắp nơi đều là cơ duyên, chỗ nào cũng có báu vật sao?
“Các vị đạo hữu, sau khi tôi vào đó thì không thấy tiên thảo hay báu vật gì cả, ngoại trừ hai ngày hoạt động ra thì thời gian còn lại đều ở trong động phủ, mãi cho đến khi kết thúc thí luyện”
“Đáng sợ, chiến trường đó thật sự rất đáng sợ, các anh đừng hỏi tôi nữa, đi hỏi người khác đi, tôi phải tìm một chỗ an toàn để ngủ một giấc, tôi đã căng thẳng mất ba ngày ba đêm rồi”
Tu sĩ họ Lý nói xong thì bỏ đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.
“Thế này là thế nào?”
Những đạo sĩ đó đều không hiểu gì hết, bọn họ liền kéo người khác đến hỏi.
Nhưng đến chỗ nào hỏi cũng gặp phải tình huống y như thế.
Hỏi càng nhiều thì những tu sĩ không có duyên vào trong chiến trường càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
Lúc ở bên trong, Khương Thời Miễn đã trở thành ác ma giết người, anh ta không cần hỏi lý do thì đã giết chết hết những tu sĩ khác.
Khiến cho tất cả mọi người chỉ có thể lẩn trốn, đừng nói đến tiên duyên, họ chỉ cầu mong giữ được mạng sống thôi.
Hơn nữa tu vi của anh ta vô cùng biến thái, anh ta cầm trên tay một quyển sổ màu đen, tám cao thủ của Tinh Thiên Tông đều đã bị anh ta giết chết, còn có thiên tài của ma giáo Cuồng Nguyệt và Huyết Đồ Môn cũng đều chết trong tay anh †a.