Chương
Nhạc Vấn Hào nhíu mày nhìn về nơi xa.
Trước đây mọi người vốn đã đóng quân, nhưng bây giờ tất cả đều bay vào bên trong thuyền bay, điều này làm cho anh ta cảm thấy nghỉ ngờ.
“Rốt cuộc thì bọn người kia đang làm gì? Chẳng lẽ bây giờ không chỉ mỗi thằng nhóc họ Trình nổi điên mà những người khác đều điên hết cá rồi à?”
Nhạc Vấn Hào lớn lên ở núi Ma Vực nên tất nhiên sẽ biết, phía trước không xa là địa bàn của một đám yêu Ưng.
Loại yêu Ưng này cực kì hung tản, tu vi rất cao, chúng không chỉ kết bầy mà tốc độ còn rất nhanh.
Có thể nói đây là một trong những nơi nguy hiểm nhất dãy núi Ma Vực này.
Mà khuyết điểm duy nhất của đám yêu Ưng này chính là hoạt động ban ngày, còn ban đêm chúng sẽ co đầu rụt cổ trong động Đây cũng là lí do mà nhóm người Tiết Phong chọn chỗ đó làm địa điểm nghỉ tạm đêm nay.
Nhưng nếu không thể bay qua được, vậy tại sao còn chạy vào trong thuyền bay làm gì?
Chảng lẽ muốn quay lại? Nhưng chuyện này khó có thể xảy ra.
Nhạc Vấn Hào cảm thấy rất lo lắng.
Vốn anh ta chỉ nghĩ đơn giản là bám đuôi thôi, ai ngờ kết quả lại là mấy ngày liền bị Tân Trạm dày vò đến mức nghi thần nghỉ quỷ.
Bây giờ nhìn cái gì anh ta cũng cảm thấy vừa đáng nghị, lại vừa không đáng nghi.
“Hay là báo cho sư tôn biết, nhưng nếu chỉ là thằng nhóc kia cố tình bày bố thế trận thì có khi mình sẽ bị mất thể diện trước mặt sư tôn”
Nhạc Vấn Hào do dự, thời gian chậm rãi trôi đi.
Vùit Nhưng không lâu sau, trên thuyền bay dâng lên một vầng khí tức không gian làm cho sự nghi ngờ trên mặt Nhạc Vấn Hào biến thành hoảng sợ.
“Không gian truyền tống lúc nửa đêm? Lẽ nào Ngô Thành Thất xảy ra vấn đề?”
Nhạc Vấn Hào khóa lấy vào một phù truyền âm trong tay, cầm thật chặt.
Ngay sau đó, đột nhiên anh ta ngửa đầu, nhìn thấy từng đám mây đỏ dần tụ lại thì sắc mặt cũng biến đổi.
“Sư phụ đoán trúng rồi, lão Ngô Thành Thất này quả nhiên đã rơi vào suy kiếp, hơn nữa bây giờ đang phải độ kiếp”
Loại mây đỏ này chỉ có kỳ độ kiếp suy kiếp mới có thể dùng được, không còn khả năng nào khác.
Mà trên thuyền bay cũng chỉ có Ngô Thành Thất là tu sĩ sắp phải độ kiếp.
“Thật là chết tiệt!”
Nhạc Vấn Hào hối hận vô cùng. Mình sớm nên nghĩ đến việc Ngô Thành Thất phải độ kiếp từ lúc mọi người vào thuyền bay mới phải.
Cuối cùng lại bị Tân Trạm hại nghỉ thần nghi quỷ làm lãng phí biết bao nhiêu thời gian.
Có điều, tuy là lãng phí chút thời gian nhưng chuyện này là chắc chắn là sự thật.
Bốp!
Lúc này đây, Nhạc Vấn Hào không hề do dự bóp nát phù truyền âm.
Một vùng thế giới cực kì xa xôi, bên trong một tòa cung điện lộng lẫy, một ông lão đang ngồi xếp bằng tức thời cũng mở to mắt.
Nhìn phù ngọc bị vỡ nát trong tay, chút mừng rỡ như điên chợt lóe lên trong mắt rồi nhanh chóng biến mất.
“Ha ha ha, tin tức tôi lấy được là đúng mà, lão già Ngô Thành Thất ông quả nhiên là phải độ kiếp. Hôm nay bị tôi bắt được, chắc chắn tôi sẽ lấy mạng ông!”