Chương
Vì vậy ngày hôm sau mọi người không đi qua núi Ma Vực như kế hoạch, mà quyết định nghỉ ngơi thêm một ngày.
Vê phần những tu sĩ khác, lúc nhìn thấy khí tức tu vi của lão Ngô đương nhiên cũng không phàn nàn chút nào.
Nhân vật lão Ngô này đã vượt qua kiếp nạn giảm thọ của Độ Kiếp Cảnh, đừng nói đến chuyện yêu cầu họ chờ đợi, cho dù bị xưng là nô bộc thì cũng không có tu sĩ nào dám nói gì.
Bên cạnh đó, lão Ngô còn rất lịch sự, điều này khiến cho họ cảm thấy rất hài lòng.
Tân Trạm dùng thời gian này để bình tĩnh lại và nhận ra được vòng xoay của sự sống và cái chết mà trước đây anh cảm thấy.
Giúp lão Ngô độ kiếp, mặc dù Tân Trạm đang vận hành sinh tử khí, nhưng việc cảm nhận được tử khí trong cơ thể của lão Ngô và sức sống sau đó cũng là một trải nghiệm hiếm có để Tân Trạm hiểu được sinh tử.
Suy cho cùng không phải người tu sĩ nào cũng có cơ hội quan sát được tu sĩ đối mặt với độ kiếp từ cự ly gân mà khắp người thì nông nặc tử khí như vậy.
Điều này cũng là một bước tiến đối với sự hiểu biết của bản thân, anh cũng được hưởng lợi rất nhiều.
“Tân Trạm, cậu đã hiểu rõ sinh tử, như vậy không phải là có thể bắt đầu cảm nhận được thời gian khởi điểm sao?”
Sau khi tu luyện một ngày, Tân Trạm mở mắt ra, Phù Ma tò mỏ hỏi.
“Còn sớm lắm”
Tân Trạm nghe thấy những lời này thì lắc đầu nói: “Dựa theo Ngọc Giản, khi Nguyệt Thời tiên tôn đưa ra phán đoán, tôi chỉ có thể vận chuyển tử khí, trong nháy mắt phong hóa một hòn đá, hoặc làm chết một bụi cỏ, đất không còn độ ẩm để cho nó trưởng thành, như vậy mới được xem như là vượt qua cấp bậc thứ nhất”
Nhưng đối với việc này, Tân Trạm không hề vội vàng, đặc biệt là sau khi trải qua sự kỳ diệu của sinh tử, từ từ tập luyện cho thành thạo cũng là bổ sung một tài năng hay cho bản thân mình.
Ví dụ như trước đó, nếu không dùng tử khí để phá hủy và làm hỏng vòng hộ pháp bảo vệ tính mạng của Nhạc Vấn Hào, thì e rằng cũng anh cũng không thể bóp chết được cơ thể của hắn ta.
Nhưng bản lĩnh của tu sĩ Độ Kiếp Cảnh thật sự kỳ diệu, rõ ràng thân thể của Nhạc Vấn Hào đang bị tiêu diệt, nhưng lại được Ngụy Ngạn Quân gom lại, điều này cũng đủ kỳ quái.
Chuyện này cũng nhắc nhở Tân Trạm rằng nếu muốn giết chết trưởng bối thì phải đạt tới Độ Kiếp Cảnh, khi bản thân xử lý thì nhất định phải cẩn thận hơn một tí.
Nhưng nếu Nhạc Vấn Hào còn sống thì cũng không thể bình phục một cách nhanh chóng được.
Mà tốt hơn hết là sau này hắn ta không nên chọc giận mình, nếu không thì hắn sẽ bị giết chết triệt để vào lần đó.
Sau một ngày một đêm nghỉ ngơi, với tác dụng tiên đan của Tân Trạm, một vài người đã lấy lại tinh thần.
Mọi người lại lên đường đi đến núi Ma Vực mà không gặp nguy hiểm gì. Ba ngày sau, mọi người cũng vượt qua được dãy núi Ma Vực một cách suôn sẻ.
Ở bên ngoài tòa Đại Thành ở Bắc Vực, Tân Trạm nhìn thấy người nhà họ Ngô đến đón lão Ngô.
Một chiếc thuyền bay xa hoa, khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung.
Không ít tu sĩ đã bị sốc bởi chiếc thuyền bay này và họ đang mong ngóng nó lại đây.
Mấy chục tu sĩ Hợp Thể Cảnh bay xuống, một người trung niên mặc áo bào vàng đội mũ ngọc, toát ra khí chất Vương giả. Sau khi đám người tản ra thì tất cả mọi người đều quỳ xuống trước mặt lão Ngô.
Hàng chục cường giả đồng loạt quỳ xuống, khí thế khiến người ta kinh ngạc.
“Diện kiến chú Hai”
Mặc dù trên mặt của người đàn ông lộ ra vẻ cao quý, nhưng cũng không dám lơ là, anh ta hành lễ chào hỏi lão Ngô một cách trịnh trọng.
“Ngoài việc chúc mừng chú Hai đã đột phá kiếp giảm thọ, nhà họ Ngô chúng ta lại thêm một cường giả vượt qua bậc hai” Người đàn ông cười nói.