Chương
Còn vị trí mà anh ta đang đứng là vị trí mà vừa nãy hai người tách thân thể ra, dưới đất còn cắm một thanh kiếm sắc bén.
Quả nhiên không sai, mọi dự đoán của anh ta đều hoàn toàn chính xác.
Cũng có nghĩa là nếu như anh ta không quả quyết dừng việc thi chuyển ma công lại để hai người tách ra, e rằng lúc đó bọn họ đã bị đâm chết mất rồi.
“Huyễn thuật, ánh mắt trước đó của mày đã bày huyễn thuật khiến tao hoa mắt”
Hồ Minh bay lên trời, anh ta cắn răng nhìn Tân Trạm từ dưới mặt đất rồi gào lên, lúc này anh ta hiểu rõ hết mọi chuyện rồi.
“Chuyện này đúng là phải nên cảm ơn mày, nếu như mày không xâm nhập vào nhận thức của tao, e rằng tao vẫn sẽ không nhận ra được mày không có thể xác, dưới trạng thái linh hồn rất dễ bị ảnh hưởng bởi huyễn thuật.” Tân Trạm thờ ơ nói.
Cũng lâu rồi anh không động đến Tử Chú Thuật, bây giờ lại phối hợp nó với truyền thừa của Như Ý Tiên Tôn mà đối phó với một linh hồn của một người anh em nhà họ Hồ, quả thực vẫn là rất dễ dàng.
Hồ Minh mồ hôi nhễ nhại chảy xuống, chẳng phải thằng nhóc này là bậc thầy về con rối à? Sao lại là độc tu, còn là bậc thầy huyễn thuật nữa chứ.
Ma công bị phá tan, hiện giờ ngay cả thể xác của hai người đều mất cả rồi, tiếp theo phải đánh kiểu gì đây?
Nói xong, Tân Trạm lạnh lùng cười khẽ, rút thanh kiếm Thanh Đồng ra.
“Đại ca, làm sao bây giờ.”
Ở một bên không trung khác, Hồ Trung vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, khoảng cách cũng chỉ ngăn băng một cái chớp mät thê thôi.
“Chạy, tao với mày mỗi người chạy một bên, đừng quan tâm đến trận chiến này nữa, hai chúng ta giữ được mạng thì sau này lại tìm gặp nhau rồi cùng đi báo thù, giết chết toàn tộc của nó”
Hồ Minh nghiến răng nghiến lợi, không ngờ rằng lần này hai anh em họ lại thua trong tay hợp thể cảnh tứ phẩm của cái tên Tân Trạm này.
Đành phải vứt hết thể diện sang một bên, Hồ Minh và Hồ Trung mỗi người một trái một phải, dùng hết sức lực mà cao chạy xa bay để thoát mạng.
“Muốn chạy à? Tao đã biết từ sớm rồi.”
Tân Trạm cười lạnh một tiếng, vào khoảnh khắc đối phương tự phế đi ma công của mình, Tân Trạm biết thắng bại đã định rồi.
Hai người họ có muốn chạy cũng phải hỏi xem Tân Trạm có đồng ý hay không nữa mới được.
Hai người hợp thể, tốc độ cực kỳ nhanh, nếu như đuổi theo thì phí đi không ít công phu, còn nếu như đối phương tự nổ tan xác, tan tành vẫn là nhà họ Diệp.
Thay vì như thế thì chỉ bằng cứ khiến cho hai người bọn họ không có cơ hội tự nổ nguyên thần thôi.
Không có Thiên Hỏa Bộ và Huyết Độn Thuật thi triển ma công, Tân Trạm đứng tại chỗ, linh khí của thanh kiếm Thanh Đồng không ngừng ngưng tụ lại.
Lúc này mặt đất chỗ Tân Trạm đứng đang bắt đầu không ngừng rung lên.
Từng chút Thổ Linh Chi Lực không ngừng bay lên từ dưới mặt đất, tràn vào trong thân kiếm Thanh Đồng.
Tân Trạm của lúc này giống như một cây đại thụ thông thiên, hai chân như mọc rễ, không ngừng hút lấy những bản nguyên của mặt đất.
Tiếng rắc rắc vang lên, trong phút chốc, mặt đất xung quanh nứt toạc ra, vết nứt xuất hiện chẳng chịt.
Quảng trường nhà họ Diệp rộng chừng vài dặm, lúc này mặt đất trong sân bỗng nhiên ùng ục như nước sôi.
Mọi người thấy thế đều ngạc nhiên rồi từ từ bay lên.
Trong lúc mặt đất đang nứt toạc ra, sức mạnh bản nguyên của đất hòa vào linh khí đang tuôn trào trong thanh kiếm Thanh dần ngưng tụ lại thành kiếm khí màu vàng đất.
Ba chiêu thức được cha truyền lại cho mình, chiêu thứ hai trong đó là Liệt Địa.