Chương
Cực Hàn cung cũng đã tồn tại ở Bắc Vực từ rất lâu. Tuy rằng, không lớn như nhà họ Diệp, nhưng cũng chiếm cứ một †òa thành lớn và một tòa thành nhỏ, rồi khống chế một vương quốc người phàm không hề nhỏ.
Nhưng theo như những gì Tân Trạm hiểu được, Cực Hàn cung chỉ tuyển dụng những đệ tử là nữ. Hơn nữa, trong cung cũng chỉ có sự tồn tại của phụ nữ.
Tân Trạm lật xem các tài liệu có nội dung về Cực Hàn cung một chút rồi lại nhìn sang con đường từ thành Thiên Dự đi tới Cực Hàn cung.
“Cậu Tân, có cái gì cần nhà họ Diệp chúng tôi trợ giúp không?”
Xem cả nửa ngày, nói chung anh cũng đã biết được sơ qua tình hình. Sau khi Tân Trạm đi ra khỏi thư viện, lúc này anh mới phát hiện ra ông cụ Diệp đã ngồi ở bên ngoài không biết từ khi nào.
Tân Trạm bất đắc dĩ cười một tiếng.
Có vẻ như khi vị trưởng lão canh giữ của nhà họ Diệp thấy anh đến đây, ông ta đã thông báo cho ông cụ Diệp. Mà đối phương cũng không muốn quấy rầy anh, cho nên vẫn luôn ở bên ngoài chờ đợi.
Xem ra, nhà họ Diệp rất coi trọng ân tình lúc trước của anh, cho nên khi anh có một chút chuyện, bọn họ đã huy động nhân lực chạy đến đây quan tâm hỏi han.
Nhưng trên thực tế, điều này lại làm cho Tân Trạm phải cười khổ, đồng thời, anh cũng cảm thấy có chút phiền.
Tuy nhiên, ông cụ Diệp của đạt đến độ kiếp cảnh, vậy mà vẫn không tiếc việc hạ mình đến đây, vì thế Tân Trạm cũng không thể trực tiếp từ chối được.
Hơn nữa những tin tức đã ghi trên sách thường sẽ là những tin tức đã lạc hậu. Mà ông cụ Diệp đã ở tuổi này, nhất định là biết được một ít những chỗ mà anh không hiểu.
“Tân Khách Khanh muốn đến Cực Hàn cung, đây chính là nơi nằm sâu trong Bắc Vực”
Ông cụ Diệp nghe thấy Tân Trạm nói vậy thì tỏ ra có chút hơi giật mình, vẻ mặt chợt xuất hiện một chút lo lắng.
“Ở sâu trong Bắc Vực có vấn đề gì sao?” Tân Trạm tò mò nói.
“Tân Khách Khanh có chút không biết, ở Bắc Vực, chuyện người tu tiên và ma tu hỗn tạp đúng là không sai. Nhưng dựa theo sự phân bố, khi càng đến gần vị trí bên kia của dãy núi Ma Vực, tu tiên giả lại càng nhiều.”
Ông cụ Diệp giải thích: “Ví dụ như ở trong khu vực này, nằm ở giữa Bắc Vực, đã bắt đầu có ma tu ở đây, nhưng nhà họ Diệp chúng tôi và nhà họ Trân đều là những môn phái tu tiên.
Cho dù có là Thất Hồn Ma Tông thì đây cũng là một Ma Môn tương đối ôn hòa, bọn họ sẽ không làm những chuyện mà người người oán trách. Nhưng khi càng đi về phía bắc, nơi đó, lúc tiên và ma thời xa xưa xảy ra đại chiến, đây chính là khu vực hạt nhân của Ma tộc. Vì thế, hiện tại vẫn bị ma tu khống chế một cách vững chắc. Cực Hàn cung, nơi mà cậu muốn đi, mặc dù đây là một tông môn tu tiên, nhưng hầu hết những môn phái phụ cận đều là ma tu giả. Mà có rất nhiều người trong số những người này đều không có điểm yếu, cho nên có thể tùy ý làm chuyện ác. Cho dù là những người phàm đáng thương hay là những tu sĩ vô tội, bọn họ cũng không thèm để ý, chỉ cần giết người là có thể có được lợi ích thì những người này sẽ không hề có bất kỳ sự cố ky nào. Có thể nói là không hề có một chút quy tắc đạo đức nào. Đoạn đường này so với đoạn đường cậu từ ngũ đại hoàng triều tới nơi này thì nguy hiểm hơn gấp mười lần”
“Xem ra, đoạn đường này sẽ không được bình yên rồi” Tân Trạm cũng hơi nhíu mày.
“Nếu Tân Khách Khanh không ngại, tôi có thể dẫn cậu đi một chuyến” Ông cụ Diệp chủ động đề nghị giúp đỡ.
Ông ta cũng không hỏi Tân Trạm đi Cực Hàn cung để làm cái gì, nhưng nếu như Tân Trạm đã muốn đi, ông ta cũng sẽ tận lực hỗ trợ.
“Ông Diệp, hiện tại nhà họ Diệp vừa qua được đại nạn và đang chờ phục hưng, ông còn phải ở lại nhà họ Diệp để làm chủ. Tôi có thể tự mình xử lý được con đường này”
Tân Trạm cười cười và từ chối ý tốt của ông cụ Diệp.
Tuy nhà họ Diệp đã tránh được kiếp nạn này, nhưng kế tiếp còn có rất nhiều vấn đề lớn cần phải giải quyết.