Chương
“Cậu Tân, trước khi người bạn này của cậu rời khỏi khe hở của hư không, chắc hẳn ông ta đã trải qua một khoảng thời gian rất dài và rất thống khổ”
Hứa Sâm liếc mắt nhìn Tân Trạm một cái rồi nói: “Ông ta có thể thoát khỏi khe hở của hư không, nhất định là có một bí mật nào đó. Nhưng tôi cũng không có hứng thú với chuyện này, chẳng qua là trong khoảng thời gian đó, ông ta vì sinh tồn mà nuốt chứng rất nhiều tàn hồn. Thậm chí còn bao gồm một số ít chi hồn của dã thú, cho nên thần hồn mới rối loạn, dẫn đến việc trí nhớ có vấn đề như vậy”
“Đúng là như vậy” Tân Trạm gật đầu nói.
Lúc đầu, khi anh gặp được phù ma, lãi ta đang bị nhốt ở Cổ Tông Thần Bí, tính cách lại vô cùng hung tàn, rất giống như một tàn hồn oan linh vậy.
Nhưng sau đó bị phong ấn trong cơ thể anh, rồi thông qua sự cảm hóa của anh và mẹ anh, sau đó, tính cách của phù ma mới dần dần trở nên ôn hòa hơn.
Hiện tại xem ra, có lẽ là vì chủ của hồn phách dần dần áp chế tàn hồn nên mới sinh ra kết quả này.
“Cho nên, tôi có thể loại bỏ những tàn hồn đó, sau đó dùng một loại phương pháp bí mật để chữa trị hồn phách bị tổn thương của ông ta. Như vậy, ông ta mới có thể khôi phục trí nhớ.’ Hứa Sâm giải thích.
“Tiền bối Hứa, thoát khi Trong lòng Tân Trạm cũng có chút chờ mong, phù ma đã đi theo anh được một đoạn đường, hai người đã trải qua quá nhiều nguy hiểm và những chuyện vui vẻ. Quan hệ giữa hai người cũng trở thành vừa là thầy vừa là bạn. Mà anh cũng rất muốn biết thân phận thực sự của phù ma này đến tột cùng là một người như thế nào.
“Cậu Tân khách khí Ông ta đã giúp tôi lấy được ma công, chút chuyện nhỏ này thực sự là không đáng nhắc đến.
Hiện tại, tôi có thể bắt đầu rồi”
Sắc mặt của Hứa Sâm lập tức trở nên nghiêm túc. Đầu tiên, ông ta dùng hai tay của mình để thi triển ra rất nhiều phép thuật rồi bày từng cái Trận Văn Lạc Ấn ra bốn phía. Sau đó, ông ta tiến lên một cách chậm rãi rồi đưa tay ra và liên tục điểm trên hồn phách của ma phù đang ngủ say.
Mà ngay khi ngón tay của Hứa Sâm rơi xuống, hồn phách của phù ma nhẹ nhàng run rẩy một cái, sau đó, từng tiếng kêu quỷ dị chợt vang lên.
Ngón tay của Hứa Sâm cứ giống như một thanh đao nhọn.
Những nơi mấy ngón tay đó đi qua đều phát ra những tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Trên thân thể của phù ma, những hồn phách có màu xám trắng hoặc là hồn phách màu đen như mực đang tản ra rồi biến mất trong thiên địa.
“Được rồi, tàn hồn bám vào người ông ta đã không còn”
Một lát sau, Hứa Sâm mới dừng tay lại.
Sau đó khí tức chợt chuyển động trên người, hai ngón tay ngưng tụ thành một luồng khí tức màu tím, giống như một con rắn nhỏ mà đâm thẳng vào phù ma.
“Hiện tại, hãy để tôi đánh thức những ký ức đã bị áp chế của ông ta”
Khi luồng ánh sáng này rơi xuống, thân thể ở bên ngoài của phù ma dường như có một lớp vỏ trứng đổi nhiên bị rơi xuống.
Sau đó Hứa Sâm điều khiển con rắn nhỏ màu tím đó chui vào trong cơ thể của phù ma.
Lúc này đây, thân thể của phù ma lại càng run rẩy một cách kịch liệt hơn, giống như là đang sàng lọc rác vậy.
Trên trán Hứa Sâm cũng dần dần xuất hiện một lớp mồ hôi.
Mà điều làm cho Tân Trạm không ngờ tới là một giây sau…
Trên người phù ma vậy mà lại tràn ngập một lớp ánh sáng vàng chói, giống như thánh quang bên ngoài thần chỉ.
Âm ầm, một tiếng nổ chợt vang lên.
Sắc mặt của Hứa Sâm thay đổi, cả thân thể của ông ta bị bay ngược về phía sau rồi rơi xuống đất nhưng phải bước thêm ba bước nữa mới có thể dừng lại.