Chương
“Đương nhiên có thể” Dung Nguyệt mỉm cười, cũng không từ chối.
“Nhưng lúc nãy tôi dùng thần hồn đàn ca khúc này, thần hồn có hơi tiêu hao, còn phải mời đạo hữu chờ đợi một lát”
“Đây là hiển nhiên rồi” Giang Kim Thanh cũng hiểu rõ, trong ca khúc này ẩn chứa thần quái, không thể dùng cách thông thường chơi đàn, ca khúc này vừa cất lên chỉ sợ không nhẹ nhõm hơn một trận chiến đấu bao nhiêu.
“Tân Trạm, đi cướp lấy đàn cổ của cô ấy đến đây, tôi không thử sẽ không cam lòng”
Lúc này phù ma lại không ngừng kêu bên tai Tân Trạm.
“Cướp cái rắm, đàn cổ của người ta, tôi đi cướp cũng quá vô lễ rồi” Tân Trạm không biết phải nói thế nào.
Anh cũng không biết tại sao phù ma lại nôn nóng như vậy, nhất định muốn thử chơi đoạn nhạc trong ký ức một lần.
“Hơn nữa ông kiên nhân thêm một chút đi, cùng lắm tôi mượn ông chủ Hạ một cái đàn cổ cho ông thử”
“Không được”
Phù ma buồn bực nói: “Tôi chỉ là nghe ca khúc này mới nảy sinh một chút trực giác, lúc này ký ức thoáng qua, cầu xin cậu đó Tân Trạm, tôi chỉ sợ rằng chỉ có nhân cơ hội lần này thử xem mới có thể nhớ lại gì đó”
“Được thôi, vì ông hôm nay tôi sẽ mất mặt một lần”
Tân Trạm bất lực gật đầu, loại linh cảm thoáng qua này, bản thân cũng đã từng trải qua, nếu như lúc đó không ghi lại hay hành động, vậy rất nhanh sẽ quên đi, sẽ không tìm được loại cảm giác đó nữa.
Bỗng nhiên, Tân Trạm đứng dậy.
Giang Kim Thanh vừa mới ngồi xuống lại thấy Tân Trạm đột ngột đứng dậy cũng phải sững sờ.
“Vị đạo hữu này, đối với Bắc Vực Đạo Khúc, tôi cũng nghiên cứu không ít, không biết liệu có thể cho tôi đàn một khúc hay không” Tân Trạm đi đến trước mặt cô gái, mang theo nụ cười nói.
Tân Trạm nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Tân đạo hữu không phải đến từ Đông Vực sao, lẽ ra bên đó không có Bắc Vực Đạo Khúc mới đúng” Giang Kim Thanh khế nhíu mày.
Giang Ngọc Hân cũng có chút nghi ngờ.
Trước đây Tân Trạm nói trận pháp có vấn đề, cô ta đã cảm thấy Tân Trạm là đang cố ý khoe khoang, bây giờ anh trai cô ta vừa tới, Tân Trạm lại muốn chơi nhạc, không phải cũng là vì nguyên nhân này đó chứ.
“Nếu anh Tân cũng hiểu biết ca khúc này, đương nhiên có thể”
Dung Nguyệt dịu dàng mỉm cười, cũng không đặc biệt để ý chuyện này, hào phóng đưa đàn cổ cho Tân Trạm.
“Vậy Dung Nguyệt nghe anh Tân cảm ngộ về ca khúc này một chút”
“Cảm ơn”
Ngồi vào chỗ ngồi, đối mặt với đàn cổ trước mắt, chỉ là trong lòng Tân Trạm lại có chút xấu hổ.
Đàn cái rắm, thậm chí bản thân còn không biết để hai tay ở chỗ nào trên cái đàn cổ này, một lát nữa nếu như phù ma không nhớ ra, bản thân chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi trước mặt Giang Kim Thanh và những người khác.
“Phù ma, ông bám vào tôi như vậy, phần này sẽ giao cho ông” Tân Trạm bất lực nói.
Lúc này anh trở thành tiêu điểm, anh em Giang Kim Thanh, ông chủ Hạ, ngay cả Dung Nguyệt và một ít người hầu đều nhìn anh.
Nhiều người nhìn như vậy, trong khi anh cái gì cũng đều không biết, đàn một âm sẽ lộ.
“Cảm ơn Tân Trạm, tôi sẽ thử xem”
Phù ma cũng hơi căng thẳng, lòng lão ta cũng không đáy.