Chương
“Đúng rồi cậu Tần, tôi nghe em gái nói, trước đây anh cảm thấy căn bệnh con gái của ông chủ Hạ có nguyên nhân gì khác sao?” Giang Kim Thanh ngồi ở bên cạnh Tân Trạm mở miệng hỏi.
Tân Trạm mỉm cười, cũng không xem trọng chuyện này, tùy ý kể ra vài câu.
“Chuyện này không có sao hết, nếu anh xác định nó có vấn đề, ngày mai cùng tôi đi nói với ông chủ Hạ, nếu không anh Tân bị oan mất” Giang Kim Thanh cau mày nói.
Anh ta biết đến đã quá muộn, nếu không thì trước sau gì cũng phải nói chuyện với ông chủ Hạ.
Cùng Tân Trạm đi dạo một vòng, Giang Kim Thanh biết Tân Trạm không phải loại người bắn tên không có mục tiêu, nếu anh nói trận pháp này xảy ra vấn đề, có lẽ thật sự đã nhìn ra cái gì rồi.
“Dược tôn Giang, dược tôn Giang có ở đấy không?”
Hai người đang nói chuyện thì thấy cách sân không xa có một người vội vã bay đến.
Nhìn từ xa đến khi gần mới thấy rõ là quản gia Lý.
Lúc này trán của ông ta đang đổ mồ hôi, vẻ mặt rất khẩn trương, vừa chạy vừa gọi tên của Giang Kim Thanh.
“Quản gia Lý, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Khi Giang Kim Thanh nghe thấy thế thì nhướng mày rồi bay xuống đất.
Quản gia Lý nhìn thấy đối phương thì lo lắng rối mù ôm lấy cánh tay của Giang Kim Thanh.
“Dược tôn Giang, không biết vì sao cô chủ lại đột ngột phát bệnh, cầu xin anh nhất định phải đến đó giúp đỡ”
“Sao lại có thể như vậy?”
Giang Kim Thanh cũng sửng sốt, lúc ban ngày anh ta đã gần như sử dụng hết toàn bộ cách thức để xua tan đi khí tức hỗn loạn trong cơ thể đối phương, nhưng khi nghe quản gia Lý miêu tả, thì rõ ràng vẫn là cùng một triệu chứng.
“Anh Tân, xem ra là có thể thật sự bị anh nói trúng rồi, chúng ta cùng đi xem thử đi” Giang Kim Thanh nói với Tân Trạm vừa mới bay xuống.
Sau đó bọn họ đi đến chỗ sân nơi cô bé đang ở.
Lúc này ông chủ Hạ và các trưởng lão đều có mặt, tất cả đều lộ ra sự lo lắng.
“Dược tôn Giang cậu đã tới rồi, tôi đã lấy tiên đan mà cậu chế tạo cho Tuyền Nhi ăn, nhưng kết quả là nó vẫn phát tác”
“Ông chủ Hạ xin hãy an tâm một chút, đừng sốt ruột”
Giang Kim Thanh tiến lên, kiểm tra một lượt cho tình trạng của cô bé, chính xác là giống y như đúc với tình trạng lúc trước.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra chứ?” Giang Kim Thanh cũng có hơi khó có thể tin được.
Nhưng khi anh ta đang định nói gì đó, thì bỗng nhiên trong lúc đó trời đất tối sầm.
Giống như tất cả ánh sáng của thế giới đều biến mất, trời đất hoàn toàn biến thành một mảnh tối đen như mực.
Thần thức của Tân Trạm vụt ra, bỗng phát hiện ánh trăng trước đó ở trên trời cao, đã biến mất không thấy đâu. Thay vào đó, chỉ còn lại là một màu tối đen như mực giống như một loại mây mù đang cắn nuốt ánh trăng từng chút một.
“Là Thiên cẩu thực nguyệt” Quản gia Lý bỗng nhiên kêu lên.
“Thiên cẩu thực nguyệt sao? Cũng chính là lúc âm khí trong trời đất vô cùng nặng”
Trong lòng Tân Trạm hơi động đậy, mạnh mẽ ý thức được, thảo nào trước đó cứ cảm thấy ánh trăng có gì đó không đúng, càng ngày càng nhận thấy được nguyên nhân là ở ngay chỗ này.
Sau đó không khí trở nên u tối, tình trạng của cô bé càng trở nên không ổn, Giang Kim Thanh cũng không có thời gian để suy nghĩ gì, ngay lập tức dùng linh khí áp chế khí tức hỗn loạn trong cơ thể của đối phương.
Còn ánh mắt Tân Trạm thì chợt lóe lên.