Chương
Luồng sáng thủ hộ kia đã mềm đi, mở ra một thông đạo khi tiếp xúc với Tân Trạm, để mặc cho Tân Trạm đi vào trong.
Nhìn dáng vẻ kia giống như sự nhẹ nhõm khi tiến vào trong vườn hoa đăng sau nhà mình, không bị cản trở chút nào.
“Thế này, thế này…”
Quản gia Trương đờ đẫn dừng bước, có không ít tu sĩ khi chứng kiến điều này cũng đều trợn mắt há hốc mồm, cho rằng mình nhìn nhầm.
Sử Thi Vũ lại càng giống như bị sét đánh, khó mà tin nổi.
“Oành” một tiếng, hiện trường trong nháy mắt đã bộc phát, trở nên huyên náo, giống như dầu đang sôi bị dội một gáo nước lạnh.
Quy định của Bảo Tháp nhà họ Tăng, không riêng gì những người nghe lời lưu truyền trước kia, mà mấy tháng nay cũng có một vài tu sĩ không cam tâm, tìm tới chỗ này định khiêu chiến nó, muốn lại một lần nữa thử đi vào trong, kết quả là đều bị đánh bay ra, có vài người còn bị thương nặng.
Tháp thí luyện của nhà họ Tăng là thứ được chế tạo cho dòng máu của nhà họ Tăng, có quy định riêng, cũng là để phòng ngừa bảo bối của nhà họ Tăng bị người khác ngấp nghé.
Thế nhưng bây giờ, theo bước chân của Tân Trạm, tất cả các quy định đều đã bị phá vỡ.
“Chẳng lẽ Tân đạo hữu thật sự có duyên với nhà họ Tăng, hoặc là người mang trong mình dòng máu nhà họ Tăng, cho nên Bảo Tháp này mới không áp dụng trừng phạt lên người cậu ta?”
Tất cả người của nhà họ Tăng đều mờ mịt khó hiểu, không làm rõ được tình trạng này.
Còn trong đôi mắt của gia chủ Tăng đứng ở bên cạnh cũng chợt có vẻ kinh hãi lướt qua.
Nhưng đương nhiên là ông ta sẽ không tin vào câu chuyện cười của Tân Trạm.
Nếu như Tân Trạm mang dòng máu nhà họ Tăng thì khi tiến vào trong Bảo Tháp, hào quang hiện ra sẽ hoàn toàn khác biệt.
Trên thực tế, trong nháy mắt Tân Trạm đặt chân vào Bảo Tháp, ông ta cảm nhận được bên trong cơ thể của Tân Trạm bạo phát ra một luồng hơi thở linh hồn hoàn toàn khác biệt.
Mà linh hồn kia, mặc dù không tỏa ra uy áp, nhưng hơi thở của chính nó lại vô cùng siêu việt.
Trên người cậu Tân này có linh hồn thứ hai, tu vi của nó đang ở Độ Kiếp cảnh, ít nhất cũng là giai đoạn Suy Kiếp tâng thứ hai.
Phát hiện này khiến trái tim gia chủ Tăng rung động không thôi, trong mắt thoáng chút sợ hãi.
Rốt cuộc thì Tân Trạm là ai, mà có được hồn phách mạnh như thế này thủ hộ.
Ông ta quay đầu nhìn lướt qua Sử Thi Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ châm chọc.
Sợ là thắng nhãi này còn chưa biết linh hồn khác tồn tại trên người Tân Trạm nhỉ, còn ỷ vào thân phận người của nhà họ Sử để vênh mặt hất hàm sai khiến người ta.
Nếu Sử Thi Vũ biết được Tân Trạm có linh hồn mạnh mẽ ở Độ Kiếp cảnh thủ hộ, thì không biết cậu ta có còn to gan đến mức lỗ mãng như thế với Tân Trạm hay không.
Nhưng sau khi kinh ngạc thì gia chủ Tăng lại vui mừng như điên.
Không chỉ một mình ông ta mà trái tim tất cả người của nhà họ Tăng đều đập thình thịch.
Nửa năm trôi qua, không chỉ riêng gia chủ Tăng, mà người của nhà họ Tăng cũng đều rất mệt mỏi vì phải dốc hết sức để tìm kiếm thời cơ.
Trước đây Tân Trạm suýt nữa đã có thể cầm được ngọc giản rồi, vậy lần này không có trở ngại gì, có phải là chuyện này chắc chắn có thể hoàn thành được không?
Lần này, có lẽ thật sự có thể kết thúc rắc rối khiến nhà họ Tăng khó chịu suốt nửa năm qua.
Không riêng gì nhà họ Tăng, mà cả các tu sĩ vây xem, cùng với Sử Thi Vũ và Tô Uyên đều dồn lực chú ý vào Bảo Tháp.