Chương
Anh nhìn dáng vẻ của anh xem, quần áo sạch sẽ, hơi thở tràn trề, trông có chỗ nào giống người vừa phải chịu kiểu trọng thương đó hay không hả.
Đây rõ ràng là muốn gài bẫy chết mình mà.
“Cậu Sử, ý của cậu là không chịu nhận trách nhiệm đúng không” Nhìn thấy Sử Thi Vũ phát điên, gia chủ Tăng lạnh mặt nói.
Khiến cậu trả chút giá, cũng tức là cho cậu một bậc thang để đi xuống, nếu như còn ngang bướng già mồm thì mình cũng sẽ không khách khí nữa.
“Gia chủ Tăng, rõ ràng thăng nhãi này đang gài bảy tôi, tôi không thể chấp nhận được” Sử Thi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không chấp nhận cũng được thôi”
Gia chủ Tăng cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu không nhận tội, thì tôi cũng có cách cho trường hợp không nhận tội này.
Quản gia Trương, hãy đưa cậu Sử này đến địa lao chuyên dùng để trừng phạt tộc nhân phạm sai lầm của nhà họ Tăng chúng †a, phong ấn hai mươi năm, đối xử như với tù phạm trong tộc”
“Gia chủ Tăng, ông dám làm như vậy với tôi ư! Tôi chính là người của nhà họ Sử đấy”
Sử Thi Vũ hoảng sợ cực kỳ, ba hồn bảy phách bay đi hết.
Phong ấn tu vi nhốt hai mươi năm, bản thân mình chính là thiên tài đứng thứ ba trên bảng Băng Tuyết Anh Kiệt, nếu như bỏ bê suốt hai mươi năm, vậy thì chắc chắn sẽ bị những người khác vượt qua một khoảng rất xa.
“Cậu lấy nhà họ Sử của cậu ra để hù dọa ail”
Sắc mặt gia chủ Tăng cũng lạnh băng, trong đôi mắt ẩn chứa sự âm u dày đặc, ông ta nói: “Nhà họ Tăng chúng tôi sừng sững ở Mạc Thành mấy nghìn năm, không phải quả hồng mềm đâu, truyền âm nói cho ba của cậu, tôi nhất định phải lấy hai mươi năm này của cậu. Nếu như nhà họ Sử muốn cứu cậu, thì phải diệt trừ nhà họ Tăng tôi trước đã”
“Không sai, gia chủ nói đúng. Tên Sử Thi Vũ khốn nạn này, uổng cho trước đây tôi còn sùng bái anh ta như thế, không ngờ được lại là một tên cặn bã!”
“Khai chiến thì khai chiến, Sử Thi Vũ, anh không giúp đỡ gì thì thôi, lại còn hại anh Tân đã giúp nhà họ Tăng chúng tôi nữa, nếu mà đánh thật thì ông đây sẽ là người xông lên đầu t “Nhốt hai mươi năm vẫn quá hời cho anh ta rồi, trực tiếp nhốt một trăm năm luôn đi, tôi xem xem liệu ở trong hoàn cảnh như địa lao kia, anh ta còn có thể tiếp tục kêu gào được nữa hay không”
Cả nhóm tộc nhân nhà họ Tăng cũng sục sôi xúc động, bọn họ gào to lên.
Tên Sử Thi Vũ khốn kiếp này, trong lòng bọn họ cũng ức chế lắm rồi.
Đừng nhìn chuyện này có thể giải quyết thuận lợi như thế, lỡ như Tân Trạm không đi vào bảo tháp được thì sao?
Nhà họ Tăng mất đi tháp thí luyện và ngọc giản, đây gần như là mối nguy cơ trọng đại có thể diệt cả tộc, trong một chuyện khó giải quyết như vậy của nhà họ Tăng, tên Sử Thi Vũ chó má này lại còn làm việc hại người mà chẳng ích mình, nếu truyền ra ngoài thì ngay cả ma tu ở Bắc Vực cũng sẽ không một ai đánh giá cao Sử Thi Vũ hết.
“Các, các người kết bè gài bãy tôi!”
Sử Thi Vũ tức giận đến mức phun một ngụm máu tươi ra.
Nếu là một trăm năm thì có lẽ gia chủ Tăng sẽ không đồng ý, dù sao nhà họ Sử vẫn khá mạnh, nhưng chỉ nhốt hai mươi năm thì e rằng cha sẽ không ra mặt.
Nhưng nếu như anh ta bị nhốt hai mươi năm, tất cả đều sẽ bị huỷ hoại.
“Tôi bằng lòng bỏ mười nghìn Tử kim linh tệ ra để đền bù cho tổn thất của đạo hữu Tân, tôi thật sự không còn nhiều hơn dù chỉ một chút” Sử Thi Vũ cắn chặt khớp răng, trong lòng đang điên cuồng nhỏ máu.
Mười nghìn Tử kim linh tệ, đó chính là toàn bộ số tiền mình tích góp được trong nhiều năm qua.