Chương
“Tôi hiểu được tâm trạng của mọi người, nhưng tôi không thể ép buộc bọn họ đưa ra quyết định. Đêm đã khuya, mọi người cũng trở về đi thôi” Cực Hàn Cung chủ lắc đầu nói.
Các trưởng lão không có lựa chọn nào khác, đành phải rời đi.
“Thật không biết cung chủ đang suy nghĩ cái gì”
“Aiya, cung chủ đối xử với Tô Thánh Nữ như vậy, tôi cũng không thể hiểu được, cô ấy không gia nhập Băng cung, vì sao còn muốn tiêu hao nhiều tài nguyên như vậy. Cũng còn may mắn là Tô Thánh Nữ còn có lương tâm, nếu không, chẳng phải là bỏ đá xuống sông rồi à”
“Quên đi, cung chủ hẳn là có suy tính riêng, chúng ta cứ nghe theo là được rồi”
Mặc dù nhìn từ bên ngoài Cực Hàn Cung sừng sững, nhưng chỉ có những thành viên trung tâm mới biết được, hiện tại bọn họ đang phải đối mặt với tình huống khó khăn như thế nào.
Đắc tội với nhà họ Sử tương đương với việc Cực Hàn Cung chuốc họa vào thân, đây là nguyên nhân khiến cho Sử Thi Vũ ở Cực Hàn Cung kiêu ngạo như vậy, cũng là nguyên nhân làm cho trưởng lão Sử tin rằng cung chủ sẽ trừng phạt Tân Trạm.
Bây giờ sự trợ giúp của nhà họ Sử đã hoàn toàn biến mất, Tân Trạm cuối cùng cũng sẵn lòng giúp đỡ, nhưng cung chủ lại thản nhiên nói ra hết thảy những nguy hiểm của vùng Cực Địa cho đối phương.
Nếu cuối cùng hai người Tân Trạm rút lui, thật không biết sau này Cực Hàn Cung nên xử lí như thế nào.
Sau khi tất cả mọi người ở trong điện đều đã rời đi.
Cực Hàn Cung chủ bay vào đại điện, xuyên qua rất nhiều cung điện trên tuyết sơn, một mình đi tới phía sau, trong một khu vực Cung Phụng .
Cung điện được tạo hình theo phong cách cổ xưa trang trọng, bên trong có một loại đèn chong không bao giờ tắt.
Hai vị trưởng lão tóc bạc cung kính chắp tay, sau khi Cực Hàn Cung chủ đáp lễ, cũng đi vào bên trong.
Trong cung điện to như vậy, bên trong Cung Phụng đều là đền thờ linh vị của các cung chủ tiền nhiệm của Cực Hàn Cung cùng một số vị trưởng lão và đệ tử có cống hiến.
Đứng trước linh vị trên bàn thờ, Cực Hàn Cung chủ lặng lẽ thắp ba nén hương rồi nhìn về phía bức tranh trước mặt.
Khi bà nghe nói Tân Trạm và Tô Uyên có ý muốn ra tay, bà đương nhiên cũng hy vọng hai người gia nhập, nhưng bà lại không thể nói ra.
“Sư phụ, trước khi chết người đã nói Cực Hàn Cung sẽ ngày càng suy yếu, đối mặt với rất nhiều nguy cơ cả bên trong và bên ngoài, nhưng cũng không phải là không có cơ hội xoay chuyển”
Cực Hàn Cung chủ nhìn chăm chú vào bức tranh, bà xuất thân từ một gia đình người phàm tục. Bởi vì là con gái, ngay từ khi còn nhỏ bà đã bị vứt bỏ, ném tới vùng núi hoang dã, tự sinh tự diệt.
May mãn gặp sư tôn đi ngang qua, mới cứu được tính mạng của bà và truyền dạy thuật tu luyện cho bà, từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay.
Mà Cực Hàn Cung chủ tự nguyện trở thành đệ tử nội môn, suốt đời sẽ không kết hôn, không phải là vì chán ghét nam tu, hay chịu qua thương tổn, mà bởi vì lời hứa với sư tôn.
Trước khi sư tôn chết đã dặn dò rất nhiều điều, lại có nhiều chuyện do các cường giả được mời đến tính toán thiên cơ nói.
Bao gồm việc mình nắm giữ Cực Hàn Cung, bao gồm nguy cơ của tông môn, có rất nhiều chuyện trong đó đã ứng nghiệm.
Cực Hàn Cung chủ vẫn còn nhớ lời sư phụ đã nói, ngày sau con nhất định phải đối xử tốt với nữ tu có băng phách thân thể, không được ép buộc đối phương làm bất cứ chuyện gì, bất chấp hết thảy, coi như đệ tử mà chăm sóc.
Chỉ cần mình làm theo, Cực Hàn Cung sẽ có cơ hội trở mình.
Bí Cảnh Cực Địa sắp mở ra, trong lòng Cực Hàn Cung chủ cũng cảm thấy lo lắng, nhưng bà vẫn nghe theo chỉ dẫn của sư tôn như cũ, không quyết định mọi việc của Tô Uyên, để đối phương tự đưa ra quyết định của chính mình.
“Sư tôn, sư tôn nói con làm như vậy, nữ tu có băng phách thân thể sẽ mang đến cứu tinh, người này chính là Tân Trạm sao?”