Chương
“Không, tôi cảm thấy rất khó chịu khi nghe đến Cực Hỏa Môn. Môn phái này khẳng định chính là thù địch của tôi” Phù Ma lắc đầu.
“Nhưng tôi chắc rằng tôi đã từng đến cõi bí cảnh này. Tôi đã quên mất những gì mình để lại, nhưng nó chắc chắn rất rất quan trọng. Tôi có thể đảm bảo điều đó”
Nói đến đây, Phù Ma hiếm khi trở nên nghiêm túc, anh cau mày, vẻ mặt rối rắm.
Giống như anh đang cố để nhớ lại nơi đã để một thứ gì đó.
“Không sao, chỉ cần đi tới vùng địa cực bí cảnh, liền có thể nhớ kỹ hơn, sau đó, tôi sẽ dựa vào sự chỉ đường của anh”
Tân Trạm vỗ vai Phù Ma, cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Anh có linh cảm mờ nhạt rằng chuyến đi đến vùng địa cực bí cảnh không chỉ trả ơn được cho Cực Hàn Băng chủ, mà còn có thể mở khóa những bí mật lớn của Phù Ma.
Tuy nhiên, Phù Ma có liên quan đến vĩnh cực thánh tông nhưng không thể là Cực Hỏa Môn hay Cực Hàn Băng Cung, anh là thành viên của một trong số những gia tộc khác sao?
Lúc này, cũng có thể cẩn thận quan sát xem có thứ gì đó giống với Phù Ma hay không.
Trời vừa sáng, cả Tân Trạm và Tô Uyên đều đến chính điện.
“Xem ra các người đều đã nghĩ nghĩ kĩ rôi” Cực Hàn Băng Cung chủ nói.
“Sư tôn, hai chúng tôi dự định sẽ tham gia” Tô Uyên nói.
Không cần phải nói, Tân Trạm sở hữu Vô Thượng Hỏa, còn Tô Uyên là thân thể của linh hồn băng giá, cũng rất thích hợp với môi trường của Vĩnh Cực Thánh Sơn.
Nếu cả hai tham gia, sẽ có nhiều hy vọng hơn ở Cực Hàn Băng Cung.
“Nếu đã như vậy, các ngươi hãy đi theo ta”
Cực Hàn Băng Cung chủ gật đầu, xoay người bay lên.
Tân Trạm và Tô Uyên theo sau, hai người lướt qua tông môn đại điện bay qua một loạt cao ốc, cuối cùng cũng đáp xuống một thung lũng phía sau, một nơi bị đội hình phong tỏa.
Tô Uyên nhìn xung quanh, nó nằm ở sâu trong Cực Hàn Băng Cung, thậm chí cô còn chưa từng đến thăm.
Cực Hàn Băng Cung chủ đi xuống, lấy ra một tấm thẻ ngọc, ấn lên bức màn sáng của đội hình phía trước.
Đột nhiên, quang hoa giống như dòng nước cứ liên tục chảy, sau một khoảng trống ngăn cách trước mặt ba người họ.
Cực Hàn Băng Cung chủ dẫn hai người đi vào, bên trong là một nơi có phong cảnh tuyệt mỹ, cảnh đẹp tựa như thiên đường.
“Nếu các ngươi đã đọc ngọc giản, hẳn cũng nên biết rắng con đường đến Vĩnh Cực Thánh Sơn này vô cùng nguy hiểm và cần nhiều người cùng hỗ trợ. Đây là lý do tại sao trước đây Sử trưởng lão nói rằng Sử gia rất quan trọng”
Tân Trạm gật gật đầu, chuyện này anh cũng hiểu.
Vì Vĩnh Cực Thánh Sơn là một môn phái đã bị tiêu diệt vào thời cổ đại, trên đường đi có rất nhiều nơi hỗn loạn, có rất nhiều quái vật nguy hiểm, mỗi lần đến nơi này, đều phải mang theo một đội người và ngựa, và còn cần đội kiếp cảnh bảo vệ mới có thể thuận lợi đến chân Vĩnh Cực Thánh Sơn.
“Và những gì ta sẽ đưa các người đến xem ngày hôm nay là nguồn sức mạnh mạnh nhất trong Cực Hàn Băng Cung của †a, những vệ binh Băng giá, chính bọn họ, sẽ hộ tống các người đến tận Vĩnh Cực Thánh Sơn”
Cực Hàn Băng Cung nói, từ xa chỉ thấy vài bóng người, tất cả đều là nữ tử trẻ trung xinh đẹp, nhưng lại ăn mặc anh hùng, khí chất của một nữ tướng quân.
“Tôi đã nhìn thấy thưa cung chủ”
Ba nữ tu sĩ đáp xuống, quỳ một chân lạy Cực Hàn Băng Cung chủ rồi chào.