Chương
Tiền bối Tân coi như là xong đời, còn mình thì làm sao bây giờ?
Tu vi của ba thầy trò bên kia đều cao hơn mình, mình ngay cả cứu còn cứu không được.
Hắn ta trốn cũng không được, không trốn cũng không xong.
Ngay cả ông lão, cuối cùng cũng nở một nụ cười, điểm yếu của chiếc ô khổng lồ này của ông ta †a, làm sao ông ta có thể không biết Nhưng cũng vì thế, trong lúc bản thân tính toán, cố ý để lại sơ hở này, chính là để dụ kẻ địch tấn công, từ đó phóng ra linh hỏa cực nóng được che dấu bên trong.
Mặc dù thứ này không thể so sánh với chí hỏa, nhưng đối với tu sĩ Hợp thể cảnh cũng tuyệt đối là rất có tính uy hiếp.
Thời gian dài như vậy, vị đạo hữu này chắc là sắp không thể chống đỡ nổi nữa đi.
Ngay khi ông lão chuẩn bị thu lại biển lửa, nhìn xem tình hình bên trong.
Phốc!
Trong chiếc ô lớn đang xoay tròn giữa không trung kia, có bóng dáng một người đột nhiên bay vút ra, tán ô cũng bị xuyên thủng thành một cái lỗ lớn, linh lực lập tức khuếch tán đi ra, mất đi tác dụng.
“Cậu!”
Ông lão kinh ngạc chỉ vào Tân Trạm đang bay ra, lúc này quần áo đối phương phẳng phiu, hơi thở vững vàng, cũng không có nửa phần dáng vẻ bị thương.
“Bách bảo tháp.”
Nhìn thấy Tân Trạm sắp lao về phía mình, lão giả nghiến răng nghiến lợi, lấy ra bảo bối gần đáy hòm của mình.
Một tòa tháp màu xanh đậm bay ra khỏi tay áo của ông lão, đón gió phình to ra, biến thành một tòa tháp khổng lồ cao hàng chục nghìn mét.
Mà sau khi thứ này xuất hiện, từ trong mỗi tầng tháp đều bay ra các loại đồ vật tinh xảo, đánh về phía Tân Trạm.
Có con rối, cũng có những thanh phi kiếm, linh kiếm sắc bén đã được luyện chế, còn có đồ vật phun ra nuốt vào lửa sấm sét, tóm lại, bên trong bảo tháp này, quả thực là một tổ ong vò vẽ, bên trong nơi nơi đều là những đồ vật có khả năng công kích.
Bàn tay Tân Trạm vừa lật, cầm kiếm Thanh Đồng trong tay, sau đó một thanh kiếm tiên từ trong hư không bay ra, toàn thân Tân Trạm được kiếm tiên bao phủ, đi về phía Bách bảo tháp.
Xoát chát chát!
Ông lão không ngừng bấm tay niệm thần chú, tụ tập linh khí.
Bên trong Bách bảo tháp, một trận tiếng động của cơ quan vang lên, mấy sợi xích từ giữa bay ra, trói chặt về phía Tân Trạm.
Những sợi xích này linh hoạt như những con rắn nhỏ, Tân Trạm một kiếm chém qua, thế nhưng dây xích mềm mại cuộn lại, cuối cùng, những sợi xích đều cuốn lấy thân thể của Tân Trạm, vây nhốt anh lại tại chỗ.
“Phù”
Ông lão mở miệng thở hổn hển, lau trán, đắc thắng cười nói: “Đạo hữu, lần này trí nhớ của tôi tăng lên, đây đúng là chân thân của cậu, hiện tại lại bị tôi bắt được”
“Ông nói đúng, tôi xác thực là đã bị bắt” Tân Trạm lạnh nhạt nói.
“Nhưng tôi có chút tò mò, ông thật sự không có sát tâm sao?”
Lúc trước, khi chiếc ô lớn phóng ra rồng lửa, Tân Trạm rõ ràng đã bị bao phủ trong đó, chỉ cần ông lão thêm một chút khí lực, hợp thể cảnh bình thường không thể nào trốn thoát khỏi tập sát hai đợt như này.
Nhưng người này sốt ruột đình chỉ ngọn lửa, khiến cho một tu sĩ thân kinh bách chiến như Tân Trạm có chút không nói nên lời.
Người này dường như thực sự không có ý muốn giết chết mình.
Mặc dù sau khi xử lý anh, rõ ràng có thể càng dễ dàng đoạt lấy Linh Lung cổ giới.
“Đạo hữu, tôi đã nói qua, tôi là luyện khí sư, không phải là hạng người lạm sát.”
Ông lão thở phì phò bay đến trước mặt Tân Trạm, bị xỉềng xích của Bách bảo tháp vây khốn, ông ta cũng không sợ Tân Trạm phản kháng.
“Đương nhiên, tôi không phải loại người tốt lành gì, nếu có người gây sự đến cùng, tất nhiên tôi sẽ giết chết không bỏ sót, nhưng tóm lại chuyện này là tôi không đúng, nếu tôi lại giết cậu, tôi cùng bọn ma tu giết người đoạt bảo có gì khác nhau chứ?”
“Ông đây cũng có chút thú vị” Tân Trạm gật gật đầu.