Chương
Nhìn thấy Cực Hàn Cung chủ tới gần, trưởng lão lập tức chắp tay hành lễ.
“Bà Dư, đám người Ngô Đông thao luyện thế nào rồi?” Cực Hàn Cung chủ hỏi.
Trong thí luyện ảo trận này , cũng có nhiều tiêu chuẩn khảo hạch khác nhau, thông qua độ khó mà các Hàn Bích Vân có thể hoàn thành, xác định chiến lực chân chính của họ.
“Bẩm Cung chủ, hôm nay Phó chỉ Ngô bọn họ chuyển sang tu luyện Băng Thần Kiếm Quyết do Chỉ huy Tân cung cấp. Hiện tại bọn họ còn đang thích ứng, có lẽ còn đang kẹt ở khoảng trên dưới ba sao.” Bà lão đáp.
“Ba sao, bon ho trước đây đat tới bao nhiêu?” Cực Hàn đáp.
“Lần trước khi Ngô Duyệt dẫn đội, Hàn Bích Vân đã vượt qua khảo hạch bảy sao. Cung chủ, thiếu Cực thạch, việc tu luyện của Hàn Bích Vân cũng bị ảnh hưởng”
Bà Dư thở dài.
Trong hành trình tới Vĩnh Cực Thánh Sơn, liên tục một ngàn năm trăm năm nay, Cực Hàn Băng cung đều tay không mà về, không chỉ có đệ tử, trưởng lão bị ảnh hưởng, mà ngay cả những Hàn Bích Vân tinh nhuệ nhất đương nhiên cũng không thể chạy thoát.
Vẻ mặt của Cực Hàn Cung chủ ngưng trọng, lại hỏi bà Dư về tình hình của Hàn Bích Vân.
Tân Trạm ở bên cạnh lắng nghe cũng khế nhíu mày.
Như vậy xem ra, Hàn Bích Vân quả thực yếu hơn không ít.
Năm trăm năm trước, hơn sáu mươi người trong một trăm người của Hàn Bích Vân đã chết, bây giờ tu vi của đám người Ngô Đông còn kém hơn, nếu thực sự hôm nay họ tiến vào Địa Cực, chỉ sợ phải chết đến bảy mươi tám mươi người.
Điều này có nghĩa là gần như toàn quân bị diệt.
Mà ảnh hưởng của việc này là những thế hệ Hàn Bích Vân tiếp theo sẽ thiếu đi sự chỉ đạo của các tu sĩ đi trước, e rằng sẽ càng ngày càng kém hơn.
Xem ra ngay cả việc có được Hàn Băng Kiếm Quyết cũng là không đủ, mình cần phải nghĩ thêm một ít biện pháp.
Đến giữa trưa, Ngô Đông đến gặp Tần Trạm theo lời bà Dư bảo.
“Phó chỉ huy Ngô, lúc sáng tôi thấy cô tu luyện trong ảo trận, cảm thấy thời gian quá ngắn, nếu để như vậy tiếp diễn, chín ngày cũng không đủ để các cô lĩnh ngộ Băng Thần Kiếm Quyết”
Nhìn thấy Ngô Đông, Tân Trạm dứt khoát nói thẳng.
“Chỉ huy Tân là có ý gì?” Ngô Đông sửng sốt, thầm nghĩ không biết Tân Trạm có phải định từ bỏ hay không.
“Ý của tôi là thời gian các cô tu luyện kiếm quyết sẽ tăng lên: Tân Trạm nhìn về phía Ngô Đông nói: “Trước đây tiến vào ảo trận ma luyện tu vi là ba lần một ngày, đúng không? Tôi dự định tăng lên thành sáu lân”
“Tăng gấp đôi số lần thí luyện? Chỉ huy Tân, đây có phải là quá mạo hiểm rồi hay không, có thể chết người đó.”
Ngô Đông trợn to hai mắt, lòng tràn đầy kinh ngạc.
Thí luyện ở huyễn trận, mặc dù không chém giết thực sự, nhưng mức độ chân thực cũng không kém chiến đấu sinh tử là bao.
“Thống lĩnh Tân, mỗi lần Hàn Băng Vệ thí luyện đều mang quyết tâm chiến đấu vì sống chết mà ra tay. Mỗi ngày ba lần đã là giới hạn về cả cơ thể và tỉnh thần của mọi người, nếu bây giờ lại tăng thêm nhiều như vậy, tôi lo mọi người sẽ không chịu nổi” Ngô Đông cau mày nói.
“Chuyện này tôi hiểu, nhưng cô không cần lo lắng chuyện này đâu. Mấy ngày tới tôi sẽ tăng cường cung cấp thiên tiên đan, đảm bảo các cô sẽ không phải ngừng tu luyện vì mệt mỏi”
Tân Trạm trân thành nói.