Chương
Tần Trạm xoay người lại, phát hiện cả gương mặt Kiếm Hổ vặn vẹo rồi.
Anh ta cuộn người lại, trong miệng phát ra từng tiếng gào thét.
“Sao lại thế này?” Tân Trạm vội vàng đi tới, mấy người anh em của anh ta cũng chạy vào.
Trên trán Kiếm Hổ chảy đầy mồ hôi như hạt đậu, gần như dùng hết sức lực toàn thân nói ra mấy chữ: “Đau đau chết mất.”
Tần Trạm lập tức nhẹ nhàng thở ra, anh đưa viên thuốc cho Kiếm Hổ nói: “Ăn nó.”
Kiếm Hổ vội vàng cầm lấy viên thuốc, nhét vào trong miệng.
Viên thuốc mới nuốt vào, đau đớn trên người lập tức biến mất không còn.
Ngay cả Kiếm Hổ cũng đều ngây ngẩn cả người, anh ta gãi đầu nói: “Như vậy đỡ rồi sao?”
Tần Trạm cười mắng: “Sao thế, anh còn muốn đau thêm lát nữa à?”
Kiếm Hổ ngồi dậy, anh ta cử động cơ thể mình, kinh ngạc vui mừng nói: “Mẹ nó, tôi đỡ rồi! Tôi còn tưởng lần này tôi chết chắc rồi!”
Sau đó Kiếm Hổ cúi đầu nói với Tần Trạm: “Cảm ơn cậu Trạm!”
Tần Trạm vỗ bả vai anh ta, cười nói: “Anh là tay lõi đời trong xã hội như thế, theo lý thuyết không nên làm ra chuyện ngu ngốc như vậy mới đúng, đi đấu với một võ tông, chán sống sao?”
“Võ tông?” Kiếm Hổ cũng sợ tới mức gương mặt trắng bệch: “Anh ta là võ tông.”
“Ừm.” Tần Trạm gật đầu: “Anh không bị đánh chết, đúng là kỳ tích.”
Kiếm Hổ cũng cảm thấy nghĩ lại mà sợ, anh ta đâu biết được Lưu Chí Viễn là võ tông!
Kiếm Hổ lăn lộn trong xã hội nhiều năm, trong lòng anh ta biết rõ khi nào nên dừng lại, chỉ cần mình không chết, như vậy Tần Trạm nhất định sẽ cứu sống anh ta, còn có thể chiếm được hảo cảm.
Không thể không nói, anh ta đúng là thành công rồi.
Trước mắt Tần Trạm đang có một ý nghĩ, vốn không định để cho Kiếm Hổ làm, nhưng trải qua chuyện này, Tần Trạm quyết định do anh ta toàn quyền đại diện.
Đó là thành lập một công ty dược, địa chỉ công ty ở ngay Đạm Thành, do Kiếm Hổ phụ trách tất cả công việc.
Sau khi nói tin này cho Kiếm Hổ, Kiếm Hổ hưng phấn tới mức gần như muốn nhảy dựng lên rồi.
“Cậu Trạm, thuốc bổ mà cậu luyện lần trước đã bán hết sạch ngay khi nó được công khai! Nếu cậu mở công ty, nhất định sẽ rất phát triển!” Kiếm Hổ thề son sắt nói.
Tần Trạm vỗ bả vai anh ta, nói: “Giống như trước đây, tạm thời đừng để người ta biết công ty này là của tôi, lấy tên anh đăng ký, hiểu chưa?”
Kiếm Hổ cảm thấy hơi khó hiểu nói: “Vì sao? Cậu Trạm, bây giờ cậu là trưởng lão của phủ Dược Thần, mượn tên tuổi này, nhất định có thể hấp dẫn không ít đầu tư, đến khi đó…”
“Tôi biết.” Tần Trạm ngắt lời Kiếm Hổ nói: “Anh không cần hỏi nhiều, dựa theo lời tôi nói làm là đủ rồi.”
Kiếm Hổ im lặng, đành phải gật đầu đồng ý.
Kiếm Hổ nói không sai, nếu Tần Trạm lập công ty, có không biết bao nhiêu người nguyện ý đầu tư, hơn nữa thị trưởng sẽ lập tức mở ra.
Nhưng dù vậy sẽ mang tới bất tiện cho phủ Dược Thần, quan trọng hơn là, cũng sẽ mang tới nguy hiểm rất lớn cùng với kẻ thù chèn ép.
Chẳng bằng âm thầm phát triển, bước từng bước một.
Năm đó Minh Thái Tổ chủ trương “tích lương thực, đắp tường cao, trì hoãn xưng vương” từng bước một trở thành hoàng đế triều Minh, hiện giờ Tần Trạm cũng gặp phải vấn đề tương tự.
Cho nên đây là con đường tốt nhất.
Sau khi Kiếm Hổ xuất viện, tất nhiên người tới thăm hỏi rất nhiều, nhưng Tần Trạm không tham dự.
Cả ngày anh ngồi trên núi Long An, hái toàn bộ thảo dược trong Tụ Linh Trận hấp thu.
Trọn vẹn ba ngày, Tần Trạm ngồi khoanh chân ở chỗ này, ngay cả cơm cũng không ăn.
“Đối với mình hiện giờ mà nói, chút thảo dược đó quả thực như muối bỏ biển.” Tần Trạm lắc đầu thở dài: “Chỉ có thể ký gửi hi vọng vào trận lịch luyện ở hiệp hội võ đạo rồi.”
Loại lịch luyện do hiệp hội võ đạo thủ đô tổ chức này, tham dự chắc chắn đều là đệ tử có thiên phú cao.
Giống như Hàn Cửu Thiên, Đằng Ngạo, Tô Vũ thậm chí là một số đệ tử của gia tộc lánh đời, chỉ sợ đều tham dự.
Với tu vi của Tần Trạm hiện giờ, muốn chiếm được tiện nghi, quá khó khăn rồi.
Tần Trạm đứng dậy, trên mặt phủ đầy mây đen.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi cho Tần Trạm.
Tần Trạm cầm lấy di động nhìn, phát hiện người gọi điện vậy mà là Phương Hiểu Điệp đã lâu không liên lạ!
c Cô ta ở trong điện thoại nói: “Alo, đang làm gì thế?”
“Sao thế? Gọi điện thoại tìm anh có chuyện gì?” Tần Trạm thản nhiên nói.
Phương Hiểu Điệp cười “ha ha” hai tiếng, nói: “Không có việc gì thì không thể gọi điện cho anh sao? Không phải là người ta nhớ anh à!”
Nghe thấy lời Phương Hiểu Điệp nói, toàn thân Tần Trạm nổi đầy da gà.
Anh khinh thường nói: “Chuyện này không phù hợp với tính cách của em lắm, anh nghe mà hơi buồn nôn.”
“Mẹ kiếp, anh đúng là không biết ăn nói!” Phương Hiểu Điệp hùng hùng hổ hổ nói.
“Đúng vậy, đây mới là em” Tần Trạm cười ha ha nói.
Phương Hiểu Điệp hừ một tiếng, vẻ mặt cô ta nghiêm túc nói: “Không đùa với anh nữa, lần này em gọi điện cho anh, là có việc cần anh giúp đỡ.”
“Chuyện gì thế?” Tần Trạm hỏi: “Chẳng lẽ lại bảo anh kiếm vé vào cửa gì đó hả?”
“Không phải.” Giọng nói của Phương Hiểu Điệp trở nên hơi nghiêm túc: “Chuyện lần này liên quan tới vận mệnh của cả nhà họ Phương em.”
“Đừng thừa nước đục thả câu, nói thẳng đi.” Tần Trạm xoa trán nói.
Phương Hiểu Điệp im lặng một lát, nói: “Sắp tới ban an ninh sẽ tổ chức một buổi diễn tập võ đạo, từ khi Diệp Thiên Vọng đến ban an ninh thủ đô, Đạm Thành vẫn luôn đứng đầu đếm ngược từ dưới lên.”
Lúc nói những lời này, giọng điệu của Phương Hiểu Điệp rất kỳ lạ, giống như đang đọc theo bản thảo.
“Cho nên bây giờ, Quách thống lĩnh hi vọng anh tới đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên, Tất Tiêu Dao sẽ là phó huấn luyện viên.” Phương Hiểu Điệp hắng giọng một cái, tiếp tục nói: “Nếu anh đồng ý, Phương Kính Diệu à… Không đúng, ba em có thể phục chức, giải trừ giam lỏng.”
Sau khi nói xong, Phương Hiểu Điệp.
Phương Hiểu Điệp trở nên hơi nghiêm túc: “Chuyện lần này liên quan tới vận mệnh của cả nhà họ Phương em.”
“Đừng thừa nước đục thả câu, nói thẳng đi.” Tần Trạm xoa trán nói.
Phương Hiểu Điệp im lặng một lát, nói: “Sắp tới ban an ninh sẽ tổ chức một buổi diễn tập võ đạo, từ khi Diệp Thiên Vọng đến ban an ninh thủ đô, Đạm Thành vẫn luôn đứng đầu đếm ngược từ dưới lên.”
Lúc nói những lời này, giọng điệu của Phương Hiểu Điệp rất kỳ lạ, giống như đang đọc theo bản thảo.
“Cho nên bây giờ, Quách thống lĩnh hi vọng anh tới đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên, Tất Tiêu Dao sẽ là phó huấn luyện viên.” Phương Hiểu Điệp hắng giọng một cái, tiếp tục nói: “Nếu anh đồng ý, Phương Kính Diệu à… Không đúng, ba em có thể phục chức, giải trừ giam lỏng.”
Sau khi nói xong, Phương Hiểu Điện __ Tần Trạm cười nói: “Được rồi, nếu anh đoán không sai, trưởng quan Phương và Quách thống lĩnh ở bên cạnh đúng không? Đưa di động cho bọn họ.”
Đầu dây bên kia hơi lúng túng, một lát sau, Phương Kính Diệu đi qua nghe điện thoại, ho khan nói: “Alo, Tân Trạm à, tôi vừa mới đi toilet, mới về xong.”
Tần Trạm cười, không vạch trần, trong lúc này bầu không khí hơi xấu hổ.
Khoảng một phút sau, Phương Kính Diệu dẫn đầu phá vỡ im lặng, ông ta nói: “Tần Trạm, cậu và Hiểu Điệp thật sự từng làm chuyện đó sao?”