Chương
“Ha ha ha.” Yến Võ không nhịn được mà nở một nụ cười mỉa.
“Tần Trạm, có phải cậu cho rằng mình thắng được Tô Vũ thì chính là thiên hạ vô địch? Hoặc nói cách khác, cậu cảm thấy mình có đủ vốn liếng đối đầu với nhà họ Tô rồi? Tôi nói cho cậu biết, không có khả năng đấy đâu.”
Tần Trạm trầm mặc một lúc, sau đó đáp.
“Cả tôi và anh đều là gia đình bình dân, không cần thiết vì giữ gìn một đám tư bản mà nói chuyện một cách ngang ngược như thế.”
“Tôi có thể đối đầu được với nhà họ Tô hay không, chuyện này không phải do anh quyết định, anh cũng không cần quan tâm quá nhiều như thế, tôi chỉ hỏi anh đồng ý hay không đồng ý mà thôi.” Tần Trạm trầm giọng nói.
Yến Võ hừ lạnh.
“Tần Trạm, cậu không cần tốn quá nhiều công sức trên người tôi làm gì, vốn dĩ ở nhà họ Tô, nhánh thứ tám không có địa vị cao gì, cũng không tiếp xúc đến lợi ích nòng cốt của nhà họ Tô, càng đừng nói đến là hộ pháp.”
“Tôi đã nói rồi, những chuyện đó, anh không cần phải để ý đến, tôi tự có cách để cho anh đứng vững gót chân ở nhà họ Tô.” Tần Trạm trầm giọng nói.
Yến Võ rơi vào trong trầm mặc, gã ta suy tư một lúc lâu, sau đó mới trầm giọng lên tiếng.
“Trước đó môn chủ của Thiên Nguyên môn đã bước vào cảnh giới võ tông đỉnh phong rồi, hiện tại có lẽ đã đến cảnh giới đại võ tông, cậu không phải là đối thủ của ông ta.”
“Chỉ cần anh đồng ý với tôi, tôi sẽ mang đầu người kia về cho anh.” Thái độ của Tần Trạm rất kiên quyết.
Mà thái độ này của anh đã làm cho Yến Võ có mấy phần dao động.
Năm đó lúc Yến Võ đối mặt với Thiên Nguyên môn to lớn, gã ta nhanh chóng từ bỏ báo thù, bởi vì gã ta thấy rõ sự chênh lệch thực lực giữa hai bên.
Bây giờ Tần Trạm đứng trước một nhà họ Tô to lớn lại không có chút ý muốn lùi bước, cho dù con đường kia có muôn vàn khó khăn.
“Tôi không biết nên khâm phục dũng khí của cậu hay là cười nhạo cậu ngây thơ.” Yến Võ nở nụ cười.
“Được rồi, nếu như cậu thật sự có thể báo thù được cho tôi, tôi có thể cân nhắc đến việc đồng ý với đề nghị của cậu.”
“Một lời đã định.” Tần Trạm nói.
“Nói được làm được.” Yến Võ gật đầu.
Hai người ăn ý với nhau, xem như tạm thời đã đạt được chung nhận thức.
“Mấy ngày này anh ở lại trong nhà đi, chỗ nào cũng không thể đi.” Ngày hôm sau, Tần Trạm nói với Yến Võ.
Yến Võ ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Đối với kế hoạch của Tần Trạm, gã ta hoàn toàn không biết gì hết, cũng không muốn biết.
Sau khi bỏ lại câu này, Tần Trạm rời khỏi căn hộ.
Đi ra khỏi căn hộ, Tần Trạm đi một chuyến đến địa chỉ cũ của Bích Viêm tông, sau đó đi thẳng đến Thiên Nguyên môn.
Muốn để cho nhà họ Tô không chút nghi ngờ, như vậy ra tay với Thiên Nguyên môn, anh nhất định phải tìm một lý do hoàn mỹ.
Cho nên sau khi đến cửa Thiên Nguyên môn, Tần Trạm khách sáo nói. “Tần Trạm cầu kiến môn chủ Thiên Nguyên môn!”
Sản nghiệp của Thiên Nguyên môn rất lớn, ngoại trừ môn phái thì còn có rất nhiều công ty, gần như có thể so sánh với đại thế gia.
Môn phái này xây dựng vô cùng rộng rãi, bên trong trang viên to lớn có núi có nước, rất có phong cách của danh môn vọng tộc.
Sau khi Tần Trạm quát to một tiếng, rất nhanh đã có hai người thanh niên trẻ tuổi từ trong Thiên Nguyên môn đi ra.
Bọn họ quan sát Tần Trạm, cau mày nói.
“Tần Trạm? Hình như Thiên Nguyên môn chúng tôi không quen biết gì với anh cả.”
Tần Trạm cười đáp.
“Tôi muốn kết bạn với môn chủ Thiên Nguyên môn của mấy người, thuận tiện nghe ngóng mấy chuyện.”
Hai người kia liếc thoáng qua nhau, trả lời.
“Anh chờ ở đó.”
Sau đấy hai người bọn họ chạy về trong tông môn, mấy phút sau, một người trẻ tuổi đi ra nói.
“Mời vào.”
Tần Trạm nhanh chân đi vào trong Thiên Nguyên môn, đi qua mấy con đường nhỏ, cuối cùng đến một lương đình có cảnh sắc khá ưu nhã.
“Môn chủ bảo anh chờ ở đây.” Sau khi nói xong câu này, người trẻ tuổi kia nhanh chóng rời đi.
Tần Trạm cũng không nóng nảy, anh tự mình rót trà, tự mình uống.
Hiện nay cho dù là đối mặt với cục diện gì, Tần Trạm đều có thể giữ vững được một trái tim bình tĩnh. Hơn mười phút sau.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi từ cách đó không xa đi đến, bên cạnh anh ta còn có đệ tử của Thiên Nguyên môn.
Người này bước đi vững chắc, nhanh nhẹn, thoạt nhìn rất vững vàng, mà thực lực của anh ta đã đến cảnh giới võ tông nhị phẩm.
“Cậu Tần.” Anh ta đi đến trước mặt Tần Trạm, mỉm cười ngồi xuống.
Tần Trạm đánh giá người này, cười đáp.
“Tôi muốn tìm môn chủ của Thiên Nguyên môn, chắc hẳn không phải anh.”
“Môn chủ đang trong thời gian bế quan, chỉ sợ không gặp được cậu.” Người trẻ tuổi kia nói.
“Tôi tên là Tùng Bách Đạt, trong lúc môn chủ không ở đây, tôi chính là người thay mặt cho môn chủ, cậu có chuyện gì thì nói với tôi đi.”
Tần Trạm cười nói.
“Tôi đến là để nghe ngóng tin tức về một người, một người tên Yến Võ.”
“Yến Võ ư?” Tùng Bách Đạt nhíu mày: “Tôi không biết Yến Võ gì cả, có phải cậu Tần đây có nhầm lẫn gì không?”
“Không có nhầm lẫn gì cả” Tần Trạm cười nhạt, đáp: “Nhiều năm trước, anh ta đã giết chết thiếu chủ của Thiên Nguyên môn các anh.”
Sau khi suy tư một lúc, Tùng Bách Đạt gật đầu trả lời.
“Chuyện này thì tôi có nghe qua, hình như tên hung thủ kia đã bị hiệp hội võ đạo thủ đô bắt đi rồi, sau đó được nhà họ Tô cứu ra?”
Tần Trạm gật đầu, anh cầm cốc trà trên bàn lên uống một ngụm, thản nhiên nói.
“Tùng Bách Đạt, chuyện giữa tôi và nhà họ Tô, chắc hẳn anh cũng đã nghe qua rồi nhỉ, bất cứ người nào của nhà họ Tô, tôi đều sẽ không bỏ qua, người tên Yến Võ này chính là đại hộ pháp của nhà họ Tô, tôi nhất định phải giết chết gã ta, nếu như anh biết được tin tức gì, tốt nhất vẫn nên chủ động nói cho tôi biết thì hơn.”
Trong giọng nói của Tần Trạm tràn đầy ý uy hiếp, hiển nhiên điều đó khiến cho Thiên Nguyên môn vô cùng khó chịu.
Bọn họ dựa vào hiệp hội võ đạo thủ đô, phóng tâm mắt ra toàn bộ Việt Nam này, cũng là môn phái hàng đầu, đã khi nào thì bị người ta uy hiếp như thế này chứ?
“Nhóc con, có phải cậu đã quá cuồng vọng rồi không? Sao nào, cậu đến để uy hiếp Thiên Nguyên môn chúng tôi ư?”
Tùng Bách Đạt còn chưa lên tiếng, một đệ tử ở bên cạnh anh ta đã quát to một tiếng.
Tân Trạm nở nụ cười lạnh, đột nhiên trên tay anh lóe lên ánh sáng vàng, cái chén trong tay anh ẩn chứa chân khí, thuận tay đánh vê phía người đệ tử kia.
“Bốp! Một tiếng, cái chén và người đệ tử kia đồng thời vỡ vụn.
“Chát!” Tùng Bách Đạt tức giận đập mạnh tay xuống bàn, anh ta giận dữ nói.
“Tân Trạm, Thiên Nguyên môn tôi và cậu không thù không oán, anh đây là có ý gì?”
“Chẳng có ý gì cả.” Tần Trạm hời hợt nói.
“Giúp anh dạy dỗ người dưới mà thôi, Tùng Bách Đạt, tôi cảnh cáo anh, bất kỳ người nào dám bao che cho Yến Võ, tôi đều sẽ không bỏ qua cho kẻ đó, bao gôm cả Thiên Nguyên môn anh”
Một câu nói kia khiến Tùng Bách Đạt tiến lui đều khó.
Nếu không giải thích, Thiên Nguyên môn tự nhiên tai bay vạ gió.
Nhưng nếu như anh ta giải thích lại lộ ra Thiên Nguyên môn quá mức yếu thế, sợ hãi Tần Trạm.
Nói như thế, người đại diện cho môn chủ như Tùng Bách Đạt đây, ngày sau chỉ sợ kẻ dưới khó lòng phục tùng.
“Tân Trạm!” Tùng Bách Đạt hơi nheo mắt lại.
“Lá gan của cậu cũng lớn thật đấy, dám chạy đến Thiên Nguyên môn chúng tôi để giễu võ dương oai, tôi thấy cậu chính là chán sống!”
Tần Trạm cười ha hả: “Tùng Bách Đạt, tôi cũng chẳng có ác ý gì cả, chỉ đơn giản là đến tìm người mà thôi.”
“Tìm người cái con mẹ mày đấy, mày tìm người thì liên quan gì đến chúng tao chứ? Yến Võ giết chết thiếu chủ của chúng tao, Thiên Nguyên môn tao hận không thể phế đi gã ta!” Tùng Bách Đạt tức giận rống to.
“Sao có thể bao che cho gã ta được chứ, trong đầu mày đều là phân chó à?”
“Hả?” Tần Trạm hơi nheo mắt, đưa tay ra tát mặt anh ta một cái.
Tùng Bách Đạt chỉ cảm thấy trước mắt lóe sáng, sau đó cơ thể bay ra ngoài.
“Tôi đương nhiên biết các người sẽ không bao che cho gã ta, nhưng bối cảnh của Yến Võ rất đơn giản, ngoại trừ Bích Viêm tông và nhà họ Tô thì chỉ còn liên quan đến Thiên Nguyên môn các người.”
Tần Trạm thản nhiên nói.
Nói đến đây, Tần Trạm đi đến trước mặt Tùng Bách Đạt, một chân giẫm lên lông ngực của anh ta, sau đó hời hợt lên tiếng.
“Dựa vào tư cách của tôi ở hiện tại, ít nhất cũng ngang hàng với môn chủ của mấy người, anh có tư cách gì mà hô to gọi nhỏ với tôi chứ?”