Chương
“Quản lý Thương, chuyện này hiệp hội võ đạo thủ đô nên cho chúng tôi một câu trả lời.” Kinh Nam Hải uy hiếp: “Nếu không, tôi nhất định sẽ nói với lãnh đạo của các ông.”
Thương Trụ nghiến răng, ông ta cố cười nói: “Ông Kinh, ông yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra manh mối.”
“Hừ!” Kinh Nam Hải hừ lạnh một tiếng, sau đó vung tay áo bỏ đi.
Đúng lúc này, Tùng Bách Đạt hét to một tiếng, anh ta vươn tay, phẫn nộ quát: “Tần Trạm, hôm nay cậu sẽ phải chết!”
“Sẽ phải chết cái gì chứ?” Thương Trụ giận dữ nói: “Cậu nghĩ hiệp hội võ đạo thủ đô chúng tôi không tồn tại à!”
Tùng Bách Đạt lập tức hơi xấu hổ, trong lòng không khỏi thầm mắng mình hai câu.
Tuy hiệp hội võ đạo thủ đô sẽ mở một mắt nhắm một mắt, nhưng cũng không thể giết Tần Trạm trước mặt Thương Trụ được.
“Ngại quá, quản lý Thương…” Tùng Bách Đạt chỉ có thể kiên trì giải thích.
Tần Trạm cất cái vạc đi xong, anh lạnh lùng liếc Tùng Bách Đạt một cái, sau đó quay đầu muốn đi.
“Anh Trạm đợi một lát!”
Lúc này, Chúc Diêu ở phía xa đuổi theo.
Cô ta cười nói: “Anh Trạm, thân thể anh không sao chứ?”
“Không sao.” Tần Trạm nói: “Nghỉ ngơi một thời gian là được.”
Chúc Diêu nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vừa khéo nhà tôi có thuốc trị thương, không bằng đến trang viên của nhà họ Chúc tôi một lát đi?”
Tần Trạm chần chừ một lát, gật đầu nói: “Đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Vì thế Tần Trạm đi lên xe nhà họ Chúc. Giữa đường, Tần Trạm vẫn luôn nghĩ về người thần bí kia.
Cầm pháp khí hóa cảnh trong tay, rốt cuộc người này có bối cảnh gì?
Cho dù là thế gia lớn như nhà họ Tô, nhà họ Sở, chỉ sợ cũng không có được một kiện pháp khí hóa cảnh!
Vậy mà người thần bí này có thể mang theo pháp khí hóa cảnh tới cướp đồ, chuyện này đúng là khó mà tin!
“Anh Trạm đúng là rất khí phách, lấy một chọi mười đều không đủ để hình dung về dũng khí của anh.” Chúc Diêu mỉm cười nói.
Tần Trạm liếc mắt nhìn Chúc Diêu một cái, nói: “Cô Chúc khen nhầm rồi, tôi chỉ vì bất đắc dĩ, không thể không phản kháng thôi, không có gì đáng khen.”
Chúc Diêu không nghĩ như thế, cô ta nói: “Dưới bất đắc dĩ có hai lựa chọn, dũng cảm phản kháng, hoặc là cúi đầu xưng thần.”
Tần Trạm chỉ cười, không nói gì.
Xe nhanh chóng lái tới trang viên nhà họ Chúc, Chúc Diêu lấy thuốc trị thương, tự mình bôi thuốc giúp Tần Trạm.
Hình ảnh đó, trái lại nhìn có chút duy mỹ.
Điều này cũng khiến trong lòng Mục Thừa Lân tràn ngập lửa giận, anh ta nắm chặt tay, ước gì có thể tiến lên chém Tần Trạm mấy ngàn mấy chục ngàn đao!
Tần Trạm cảm nhận được sát khí xong, lập tức cười nói: “Cô Chúc, hay là để tôi tự làm đi.”
Chúc Diêu chỉ cười, rồi đưa thuốc trị thương trong tay cho Tần Trạm.
“Cô Chúc, tôi rất tò mò dưới khăn che mặt này, rốt cuộc là gương mặt như thế nào?” Tần Trạm đặt thuốc trị thương lên bàn, nhìn Chúc Diêu trêu ghẹo.
Chúc Diêu khẽ cười nói: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Ừm, nhất định là khuynh quốc khuynh thành.” Tần Trạm nói thắng: “Tôi nghĩ nhất định là một gương mặt đủ để khuynh đảo chúng sinh.”
“Anh Trạm đúng là nói quá rồi.” Chúc Diêu che miệng cười nói.
“Ăn ngay nói thật.” Tần Trạm nói. Lúc này Tần Trạm nghiêm mặt nói tiếp: “Tôi rất tò mò một chuyện, sao cô biết hôm nay bọn họ sẽ bao vây tấn công tôi?”
Chúc Diêu nghĩ một lát, nói: “Tôi nghe người ta tình cờ nhắc tới.”
Đây rõ ràng là cái cớ, nếu Chúc Diêu không muốn nói, Tần Trạm cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“Vì sao cô không liên thủ với bọn họ để tấn công tôi?” Tần Trạm tiếp tục nói.
Chúc Diêu mỉm cười nói: “Bởi vì tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc là anh ứng phó thế nào.”
Tần Trạm im lặng không nói.
Chúc Diêu này khiến Tần Trạm có cảm giác, rất giống với Hạng Mỹ Tuyết.
Hai người phụ nữ này, đều sâu không lường được. “Sắp tới Đằng Ngạo bế quan.” Chúc Diêu mỉm cười nói: “Anh cũng phải cẩn thận, một khi anh ta xuất quan, người đầu tiên anh ta tìm sẽ là anh.”
Tân Trạm nghe thấy thế, không khỏi nói: “Ở trong mắt tôi, Đằng Ngạo không đáng nhắc tới.”
“Đệ tử hạng nhất Việt Nam không đáng nhắc tới sao?” Chúc Diêu nháy mắt, có chút nghiền ngẫm.
Tần Trạm thản nhiên nói: “Chân chính khiến tôi cảm thấy sợ, chỉ có hai người.”
“Hai người đó là?” Chúc Diêu hỏi.
“Cô, còn có Hàn Cửu Thiên của nhà họ Hàn.” Tân Trạm đứng dậy: “Cô Chúc, tôi còn có việc, không thể ở lâu rồi.”
Không cho Chúc Diêu cơ hội nói chuyện, Tân Trạm bước nhanh rời khỏi trang viên nhà họ Chúc.
Chúc Diêu nhìn bóng lưng Tân Trạm, không biết suy nghĩ cái gì.
“Cô chủ!” Tần Trạm đi xa xong, Mục Thừa Lân “rầm” một tiếng quỳ trên đất.
“Tôi không biết vì sao cô lại ưu ái Tần Trạm như vậy! Anh ta chỉ là một đệ tử không có đầu óc còn kiêu ngạo!” Mục Thừa Lân nghiến răng nói.
Chúc Diêu nhìn anh ta một cái, lắc đầu nói: “Anh không hiểu đâu.”
“Cô chủ, tôi…”
Mục Thừa Lân còn muốn nói gì đó, nhưng Chúc Diêu đã nâng bước rời đi.
Sau khi trở lại nhà trọ, Phương Hiểu Điệp và Yến Võ cùng đi tới.
“Anh làm sao vậy? Sao nhiều máu như thế?” Phương Hiểu Điệp kinh hãi, cô ta luống cuống chân tay, nhưng không biết nên làm gì.
Tần Trạm nhếch miệng cười nói: “Cơ hội tới rồi.”
“Cơ hội gì?” Phương Hiểu Điệp có chút không rõ lắm.
Tần Trạm nhìn về phía Yến Võ, nói: “Chuyện đồng ý với anh, tôi sẽ nhanh chóng làm được.”
Yến Võ hơi nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ cậu vì chuyện này, mới bị trọng thương?”
“Đương nhiên không phải.” Tân Trạm khinh thường nói: “Anh đừng tự kỷ như thế”
Yến Võ khẽ hừ một tiếng, tuy không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác khác thường.
Sau đó Tân Trạm nhìn vê phía Phương Hiểu Điệp, cười nói: “Được rồi, khóc cái gì, đừng mỗi lần anh bị thương đều như khóc tang.”
Phương Hiểu Điệp lau nước mắt, nức nở nói: “Cuối cùng em cũng cảm thấy được, sớm muộn gì cũng khóc tang anh.”
“Nói linh tinh!” Tân Trạm khinh thường nói: “Được rồi, anh hơi mệt, đi nghỉ ngơi đây.”
Trở lại phòng mình, Tân Trạm ngôi khoanh chân trên giường, chậm rãi điêu chỉnh khí tức trong cơ thể mình.
Một kích của đại võ tông vô cùng đáng sợ, thân thể Tân Trạm cứng như thế, đều đã không chịu nổi.
“Đại võ tông chân chính, không biết đáng sợ cỡ nào.” Tân Trạm cảm thán nói.
Ban đêm, vết thương trên người Tần Trạm chậm rãi khép lại.
Anh điều chỉnh khí tức của mình đến đỉnh phong, sau đó đi ra khỏi cửa.
Thiên Nguyên Môn, Tùng Bách Đạt đang uống rượu mua vui.
“Người đâu, hâm rượu cho tôi. Tùng Bách Đạt đưa rượu ngon trân quý cho người giúp việc bên cạnh.
Mười phút sau, Tùng Bách Đạt không nhịn được chửi ầm lên: “Rượu của ông đây đâu? Sao chậm như vậy?”
“Đến đây.” Rất nhanh, cách đó không xa truyên tới giọng nói.
Sau đó, chỉ thấy người giúp việc bưng rượu tới, không biết đi từ đâu tới.
“Sao cậu chậm chạp như thế?” Tùng Bách Đạt chửi ầm lên.
Hôm nay tâm trạng của anh ta không được tốt, tức giận vì không thể giết được Tần Trạm, còn tốn mất hai mươi tám nghìn tỷ, đang không có chỗ xả giận, lập tức đá vào ngực người giúp việc một cái.
Nhưng khiến Tùng Bách Đạt kinh hãi chính là, người giúp việc này đứng yên không di chuyển, thậm chí còn nắm lấy cẳng chân anh ta.