Chương
“Đối với người không có bối cảnh như chúng tôi, càng thêm thần tượng đối với người tự dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.” Lôi Đình cảm thán nói.
“Không sai.” Lúc này Quan Y Ngọc cũng gật đầu.
“Thực sự không dám giấu diếm, tôi chỉ có hai thần tượng, một là Tần Trạm, một người khác là Diệp Thiên Vọng.” Quan Y Ngọc tiếp tục nói.
Phương Hiểu Điệp xem náo nhiệt không sợ chuyện này lớn, cô ta nháy mắt hỏi: “Vậy Tần Trạm và Diệp Thiên Vọng, cô thích người nào hơn.”
“Chuyện này khó mà nói.” Quan Y Ngọc nói thầm: “Chủ yếu còn phải xem ai đẹp trai hơn, ha ha.”
“Tần Trạm nhỏ tuổi hơn một chút, hào hoa phong nhã. Tuy Diệp Thiên Vọng là Chiến Thần của Việt Nam, nhưng dù sao ông ấy cũng lớn tuổi rồi. Nếu luận về diện mạo, hẳn là Tần Trạm hơn một chút.” Lôi Đình phân tích.
Phương Hiểu Điệp dùng đũa chỉ Tần Trạm, nói: “Nói không chừng bộ dạng Tần Trạm giống như thế này ấy.”
Diện mạo của Tần Trạm không thể nói là đẹp trai, nhưng hơi thanh tú, khiến người ta có cảm giác thoải mái.
Nhưng Quan Y Ngọc lại khinh thường nói: “Làm sao có thể, nhìn anh ta không giống người có thể quấy động thủ đô.”
Phương Hiểu Điệp nghe thấy câu này, không nhịn được lén cười. “Được rồi, nhanh ăn cơm đi, nếu chưa ăn no có thể gọi thêm.” Tần Trạm nói sang chuyện khác.
“Được rồi, nhìn anh không giống người có tiền lắm.” Lôi Đình xua tay nói: “Chúng tôi ăn no rồi, như vậy đi.”
Lúc này, bỗng nhiên căn tin xao động.
Vô số ánh mắt đều nhìn về phía cửa cách đó không xa.
“Ôi! Là Hàn Cửu Thiên của nhà họ Hàn!” Quan Y Ngọc che miệng hưng phấn nói.
“Thầy Hàn sao?” Lôi Đình không khỏi có chút kinh ngạc: “Hôm nay có tiết của thầy ấy sao?”
“Không biết, oa, thầy Hàn thật đẹp trai!” Quan Y Ngọc hưng phấn tới mức gần như hét lên.
Không thể không nói, diện mạo của Hàn Cửu Thiên đúng là đẹp trai.
Cộng thêm trời sinh anh ta có bộ dạng tao nhã, khiến anh ta tăng thêm vài phần mị lực.
Không chỉ Quan Y Ngọc, rất nhiều nữ sinh trong trường đều lén đánh giá Hàn Cửu Thiên.
“Thầy Hàn là một trong ba người nổi tiếng ở Việt Nam! Bộ dạng còn đẹp trai như thế, quả thực là vương tử trong truyện cổ tích!”
Phương Hiểu Điệp khinh thường nói: “Không phải cô mới nói người trong lòng của cô là Tần Trạm sao? Nhanh như thế đã chuyển sang thích người khác à?”
“Hai chuyện này khác nhau. Tần Trạm là tấm gương của tôi, nhưng thầy Hàn là lý tưởng của tôi.” Quan Y Ngọc khát khao nói.
Tần Trạm im lặng không nói, nghiễm nhiên giống như không phát hiện ra.
“Ôi, thầy Hàn Cửu Thiên đi về phía chúng ta kìa!” Lúc này, bỗng nhiên Quan Y Ngọc hưng phấn la to.
“Nhất định là đến vì tôi?” Quan Y Ngọc đỏ mặt nói.
Cô ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Hàn Cửu Thiên, chỉ dám cẩn thận lén đánh giá anh ta.
Rất nhanh, Hàn Cửu Thiên đi tới trước bàn.
“Chào thầy Hàn!” Quan Y Ngọc chủ động đứng dậy, hưng phấn cúi đầu nói.
Hàn Cửu Thiên cười nói: “Xin chào.”
Sau đó ánh mắt Hàn Cửu Thiên nhìn về phía Tần Trạm.
“Sao ăn cơm không gọi tôi ăn cùng.” Hàn Cửu Thiên cười nói.
“Ôi, sao em có thể không biết xấu hổ…” Quan Y Ngọc còn tưởng là nói chuyện với cô ta, gương mặt lập tức đỏ bừng tới tận cổ.
“Tôi mời bạn cùng phòng của em gái tôi ăn cơm, ăn xong sẽ đi.” Lúc này, Tần Trạm thản nhiên nói.
Hàn Cửu Thiên cười nói: “Không ngại việc tôi ngồi ở đây chứ?”
“Thoải mái đi.” Tần Trạm nói.
Sau đó Hàn Cửu Thiên ngồi bên cạnh Tần Trạm.
Đám Quan Y Ngọc, Lôi Đình ngồi ở một bên đều sợ ngây người.
Hai người quen nhau sao?
“Tần Trạm, tôi nghe nói ngày mai có đại hội trăm tông, anh là môn chủ của Tần Môn, có lẽ cũng nhận được lời mời.” Hàn Cửu Thiên cười nói.
Tần Trạm nhìn anh ta một cái, nói: “Ừm, đúng là được mời.”
“Ha ha.” Hàn Cửu Thiên nở nụ cười: “Thực sự rất hâm mộ anh, còn trẻ tuổi đã là môn chủ một tông môn rồi.”
Tần Trạm không nói câu nào, giống như không nghe thấy.
Quan Y Ngọc và Lôi Đình ở bên cạnh gần như kinh ngạc há to miệng.
Người thanh niên trước mặt này, là Tần Trạm quấy động mưa gió ở thủ đô sao?
Thần tượng của mình, còn mời mình ăn một bữa cơm sao?
“Anh… Anh… Anh là Tần Trạm sao?” Quan Y Ngọc sợ tới mức lùi về sau hai bước.
Tần Trạm cười nói: “Sao thế, không giống à?”
“Không… Không phải… Không phải, tôi…” Quan Y Ngọc khẩn trương tới mức không nói nên lời.
“Anh Trạm, ngại quá, chúng tôi không biết thân phận của anh…” Lôi Đình hơi xấu hổ nói.
Tần Trạm xua tay nói: “Tôi chỉ là người bình thường, cô tôi đều như nhau, không có gì khác nhau.”
Mấy nữ sinh nghe thấy thế được cưng chiều mà lo sợ, ngồi ở chỗ đó có vẻ hơi bất an.
Ngay cả Ôn Thi Ngọc vẫn luôn không nói gì, lúc này cũng lén đánh giá Tần Trạm.
Trong mắt cô ta lóe lên ánh sáng, không biết đang nghĩ gì.
“Anh Trạm, nếu có cơ hội, anh cũng tới đại học thủ đô dạy học đi.” Lúc này bỗng nhiên Hàn Cửu Thiên nói.
Tân Trạm nhìn anh ta một cái nói: “Tôi không phải cậu chủ nhà giàu như các anh, nhàn rỗi có một đống thời gian.”
Hàn Cửu Thiên không quan tâm lắm, anh ta cười nói: “Anh Trạm nói đùa rồi, đám cậu chủ chúng tôi so với anh, không đáng là gì.”
Tần Trạm chẳng muốn trao đổi nhiều với Hàn Cửu Thiên, anh đứng dậy nói: “Các cô ăn đi, tiền cứ để tôi trả, tôi còn có chút việc, đi trước một bước.”
Sau đó Tần Trạm xoa đầu Phương Hiểu Điệp, rồi quay người rời khỏi căn tin.
“Trời ạ, vậy mà anh ấy thật sự là Tân Trạm.” Tần Trạm đi rồi, Quan Y Ngọc liều mạng véo má mình.
Nhớ tới thái độ của mình vừa rồi, Quan Y Ngọc chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng.
Sau khi ra khỏi đại học thủ đô, Tần Trạm đi không có mục đích.
Anh đi trên đường đại học thủ đô, tùy ý xem phong cảnh.
Ở thủ đô lâu như thế, còn chưa cẩn thận xem kỹ.
Không biết đi như thế bao lâu, chỉ trong nháy mắt đã đến buổi tối.
“Hửm?”
Lúc này, bỗng nhiên Tần Trạm cảm nhận được mấy khí tức đang tới gần mình.
Mấy khí tức này càng ngày càng gần, chưa tới nửa phút, đã đi tới bên cạnh Tân Trạm!
“Bùm!”
Bỗng nhiên mặt đất dưới chân Tần Trạm vỡ ra! Sau đó chỉ thấy một cái tay gần như hư thối vươn từ trong đất ra, nắm lấy cổ chân Tần Trạm!
-Vù vùi”
Hư không bên cạnh người giống như nứt ra, bất chợt có hai bàn tay ra vươn tới, nắm chặt lấy cánh tay của Tần Trạm!
Tần Trạm nhíu mày, đây giống như thủ đoạn của hội Phạm Thiên.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một nam một nữ đi tới.
Nam mặc âu phục, thân hình cao lớn. Nữ thì mặc áo da, để mái tóc màu đỏ rực.
Nhìn diện mạo của bọn họ, giống như là con lai.
“Anh Trạm, đừng khẩn trương.”
Người đàn ông mỉm cười nói: “Chúng tôi chỉ có mấy câu muốn hỏi anh, chỉ cần anh Trạm phối hợp, chúng tôi sẽ không làm anh bị thương.”
Vẻ mặt Tần Trạm lạnh nhạt: “Tôi cũng có mấy câu hỏi muốn hỏi các anh.”