Chương
“Tôi không muốn nghe những lý do này!” Ông cụ Tô cắn răng nói: “Lúc trước khi bắt được người thì nên giao cho tôi, trực tiếp giết chết cậu ta.”
“Cụ Tô, lần này Diệp Thiên Vọng đứng ra, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.” Thư ký Trịnh bất đắc dĩ nói: “Ai dám đối đầu với Diệp Thiên Vọng chứ? Hơn nữa ai mà nghĩ tới là Diệp Thiên Vọng sẽ ra mặt?”
Cụ Tô khoát tay nói: “Tôi nói rồi, tôi không muốn nghe lý do, tốt nhất là các người nên cho tôi một câu trả lời hợp lý.”
“Không có gì để giải thích.” Thư ký Trịnh có vẻ đã nổi giận, anh ta đang định nói gì đó thì Thương Trụ bỗng nhanh chóng tiếp lời nói: “Ông cụ Tô, xin ngài yên tâm, lần này cho dù có rời khỏi hiệp hội võ đạo thủ đô thì cậu ta cũng chắc chắn phải chết.”
Ông cụ Tô lạnh lùng nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.
Trương Trụ thản nhiên nói: “Bất cứ ai, hễ đã là tù nhân trong ngục của chúng tôi, không chết cũng sẽ bị lột da. Bây giờ Tân Trạm giống như một tên tàn phế, tu vi suốt đời của cậu ta đã bị chúng tôi phế mất, phái đại bất cứ ai cũng có thể giết cậu ta.”
“Lỡ như cậu ta được ban an ninh thủ đô bảo vệ thì sao?” Ông cụ Tô lạnh lùng nói.
“Cậu ta không thể được ban an ninh thủ đô bảo vệ cả đời.” Thương Trụ híp mắt nói: “Huống gì tôi vừa mới nhận được tin, lần này Tần Trạm không được ban an ninh thủ đô bảo vệ, mà là phủ dược thần Khương Mạch Liên bảo vệ.”
“Cụ Tô, nhà họ Tô chỉ cần vung tay một cái thì đã có biết bao người vì ngài mà dốc sức, huống gì ngài còn có thêm nhà họ Đằng mà.”
Ông cụ Tô vẫn không nói gì, Thương Trụ bèn tiếp tục nói: “Không phải hiệp hội võ đạo kinh đô không muốn giúp, chủ yếu là ngài không yên tâm về chúng tôi.”
Ông cụ Tô không hé răng, ông ta ngồi suy tư một lúc lâu, sau đó đứng lên nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Cụ Tô, ngài định đi đâu?” Thương Trụ vội vàng hỏi.
Ông cụ Tô không thèm phản ứng lại hắn, sải bước đi ra khỏi hiệp hội võ đạo thủ đô.
Chờ ông ta đi rồi, Thương Trụ không khỏi nhếch mép nở nụ cười.
“Nhà họ Tô lợi dụng hiệp hội võ đạo thủ đô nhiều lần như vậy, chẳng những không hề bày tỏ chút ý biết ơn nào, ngược lại chỉ biết mắng chửi này nọ.” Thư ký Trịnh lạnh giọng nói: “Thật sự là nghẹn chết mà.”
Thương Trụ cười nói: “Thư ký Trịnh, ngài đừng tức giận, bây giờ đang đến phiên chúng ta mượn dùng nhà họ Tô.”
Người khác không biết quan hệ giữa Khương Mạch Liên và Diệp Thiên Vọng nhưng mà Thương Trụ lại hiểu rất rõ.
Có Diệp Thiên Vọng chống sau lưng, hiệp hội võ đạo thủ đô sẽ không thể có cơ hội đụng đến phủ dược thần.
Trên đường phố thủ đô.
Yến Võ đứng ở một chỗ, có vẻ như đang đợi ai đó.
Chốc lát sau, một người đàn ông có vẻ ngoài như ăn xin đã đi đến, sau đó quỳ trên mặt đất nói: “Xin ngài cho tôi chút đồ ăn đi, tôi đã ba ngày rồi chưa được ăn gì rồi.”
Yến Võ lấy trong túi ra một tờ tiền năm trăm ngàn ném cho tên ăn mày.
Sau khi tên ăn mày cầm tiền xong thì không ngừng dập đầu nói: “Cảm ơn ngài rất nhiều, cảm ơn ngài rất nhiều.”
Đợi sau khi Yến Võ đi xa rồi, tên ăn mày lấy tờ năm trăm ngàn trong bát ra.
Trên tờ tiền có ghi một hàng chữ chẳng chịt.
Mà tờ tiền này sẽ được đưa đến tay của ông cụ Tô.
Nháy mắt đã nửa tháng trôi qua.
Trong nửa tháng này Tân Trạm vẫn nằm trên giường dưỡng bệnh.
Thể lực của anh vốn là không thể nào hồi phục được, dù ngày nào cũng uống đan dược mà phủ chủ tự tay chế nhưng mà cơ thể anh vẫn không hề có chút biến chuyển tốt đẹp nào.
Mà lúc này nhà họ Đằng ở Lục Hạ đón tiếp một vị khách.
“Ông cụ Tô, ngài đến nhà họ Đằng chính là vinh hạnh của nhà họ Đằng chúng tôi mà!” Trên ghế sofa trong đại sảnh nhà họ Đằng, một ông cụ tầm sáu mươi tuổi đang cười ha ha nói.
Ông lão này là Đẳng Hóa Vân, là cha của Đằng Ngạo, cũng là gia chủ nhà họ Đằng.
Ngoài việc có tài sản có thể sánh ngang với nhà họ Tô ra thì nhà họ Đằng còn có lực lượng võ đạo mạnh mẽ.
Có người nói bọn họ có võ tông, không kém gì hiệp hội võ đạo thủ đô, tất nhiên chuyện này thì có hơi quá, nhưng mà cũng đủ để chứng minh sức mạnh võ đạo của nhà họ Đẳng mạnh đến mức nào.
“Đằng Ngạo đâu?” Ông cụ Tô thuận miệng hỏi.
Đằng Hóa Vân thở dài nói: “Thằng nhóc này không biết đã bị cái gì kích thích, lần trước sau khi trở về đã lập tức bế quan, đã hơn một tháng rồi vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.”
Ông cụ Tô mở miệng nói: “Là bởi vì Tần Trạm kia sao?”
“Có lẽ vậy.” Đằng Hóa Vân gật đầu: “Tôi nghe nói Tần Trạm đã được người khác cứu đi? Đã có chuyện gì?”
Mặt ông cụ Tô tối sầm lại, ông ta nói tất cả những chuyện đã xảy ra cho Đằng Hóa Vân nghe.
“Đây chính là lý do mà tôi tìm ông.” Ông cụ Tô trầm giọng nói.
Đằng Hóa Vân cười ha ha nói: “Ông cụ Tô, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng, chúng ta đã sắp trở thành người một nhà rồi, không cần phải khách sáo.”
Ông cụ Tô gật đầu nói: “Tôi muốn mời người của nhà họ Đằng đến phủ “Đến phủ Dược Thần giết người?”
Đằng Hóa Vân nhướng mày: “Chuyện này không hay lắm thì phải? Khương Mạch Liên cũng không phải là người dễ chọc.”
Ông cụ Tô nhìn ông ta một cái, nói: “Với sức mạnh của nhà họ Đăng, sẽ không sợ một Khương Mạch Liên chứ?”
Đằng Hóa Vân khoát tay nói: “Không phải là chuyện có sợ hay không sợ, mà là phủ Dược Thần này liên quan đến rất nhiêu chuyện, đối đầu với bọn họ cũng không phải là một lựa chọn tốt đâu.
Ông cụ Tô nhíu mày nói: “Ông yên tâm, tôi sẽ không để ông mất công vô ích.”
Đằng Hóa Vân đưa tay sờ cằm suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Chuyện này sợ là tôi phải suy nghĩ thật kỹ mới được”
Ông cụ Tô nghe vậy thì yên lặng, một lúc lâu cũng chưa nói gì.
Lúc này ông cụ Tô lại bỗng lên tiếng: “Nhà họ Đằng của ông có Đại Võ Tông mà? Tôi đồng ý bỏ tiên ra để mời người của Đại Võ Tông ra tay giết Tân Trạm.”
Đằng Hóa Vân không khỏi cười nói: “Ông cụ Tô à, ngài đừng đùa, cho dù chúng tôi có Đại Võ Tông thì cũng không thể dễ dàng rời khỏi nhà đâu.
Hơn nữa nếu như Đại Võ Tông chúng tôi chạy đến phủ Dược Thần gây chuyện, ngày mai sẽ bị người ở trên để mắt đến.”
Nói đến đây, Đằng Hóa Vân võ vỗ đùi ông cụ Tô, nói: “Ông cũng đừng có nóng lòng, ngày mai tôi sẽ cho người đến phủ Dược Thần, được chưa?”
Ông cụ Tô hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Vậy thì cảm ơn.”
Đợi sau khi ông cụ Tô đi rôi, Đằng Hóa Vân phất phất tay, một người đàn ông lập tức chạy đến: “Để Mã Thiên Tứ đi làm chuyện này đi.” Đằng Hóa Vân nói: Mã Thiên Tứ chính là một chi nhánh của nhà họ Đằng, sở hữu sáu vị võ tông nhưng chỉ xếp hạng trung ở nhà họ Đằng, thực lực cũng không thua Thiên Nguyên Môn là bao.
Hiển nhiên là Đằng Hóa Vân đều không muốn đắc tội với cả hai bên nên mới để Mã Thiên Tứ đi làm chuyện lần ` Ngày sau đó, Mã Thiên Tứ huy động toàn bộ người xuất phát đến phủ Dược Thần.
Lúc này Khương Mạch Liên đang tự tay điều chế đan dược.
Nửa tháng này vì muốn tìm nội đan của cá sấu hài cốt cho Tần Trạm, bà đã huy động toàn bộ nhân lực trong phủ.
Bây giờ phủ dược thần như là một tòa thánh không người.
“Hôm nay cậu cảm thấy đã đỡ hơn chút nào chưa?” Phủ chủ đưa đan dược cho Tần Trạm, nói.
Tần Trạm lắc đầu, sau khi anh nhận lấy đan dược xong thì đưa lên mũi ngửi một cái.
Trên viên đan dược có mùi của phủ chủ.