Chương
Việc Tần Trạm chưa chết đã được đưa ra giải thích trên diễn đàn của võ đạo.
Có thể mọi người không tin, nhưng mà người trên video đúng là Tần Trạm.
Cho nên trong mắt bọn họ, nhất định là Tần Trạm được người ta bảo vệ, nhất thời trên diễn đàn võ đạo không ngừng bùng nổ.
Nháy mắt đã qua mấy ngày.
Người Khương Mạch Liên phái ra ngoài đã về đến phủ dược thần, nhưng thật bất hạnh, bọn họ chưa tìm ra được cá sấu hài cốt.
“Xin lỗi Tần trưởng lão”
Tần Trạm xua tay cười nói: “Không sao, cá sấu hài cốt không dễ tìm, không thể trách mọi người.”
Khương Mạch Liên im lặng không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì.
“Sư phụ, mấy ngày này chúng con đã tìm hết mọi nơi, nhưng mà ngay cả một cọng lông của cá sấu hài cốt cũng không có.”
Hứa Bắc Xuyên thở dài nói: “Sư phụ, nếu thực sự không được, chúng ta công khai tìm kiếm đi, cùng lắm thì chi ra ít tiền là được.”
“Đồ như vậy, không phải bỏ tiền ra là có thể mua được.” Tần Trạm lắc đầu nói.
Hứa Bắc Xuyên có vẻ vô cùng ảo não, không ngừng vò tóc bứt tai.
Lại thêm ba ngày nữa.
Tần Trạm đi đến phòng của Khương Mạch Liên.
Anh chắp tay nói: “Phủ chủ đại nhân, tôi định rời khỏi phủ dược thần.”
Khương Mạch Liên nghe thấy vậy thì mày liễu hơi nhíu lại.
Bà ngồi dậy trên giường, mặt lạnh nói: “Rời khỏi phủ dược thần? Cậu đã sống đủ rồi à?”
Tần Trạm cười khổ nói: “Tôi cũng không thể ở mãi trong phủ dược thần được. Huống gì cho dù nội kình của tôi có mất hết, thì muốn giết tôi cũng không hề đơn giản.”
“Tôi không đồng ý.” Khương Mạch Liên không hề do dự nói.
“Tôi nhất định phải đi.” Vẻ mặt Tần Trạm kiên quyết: “Cứ tiếp tục đợi như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến phủ dược thần, hơn nữa tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
Giống như lời Tần Trạm nói, anh không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.
Nhất là sau khi biết mẹ mình bị giam trong ngục, Tần Trạm càng không dằn lòng nổi.
Khương Mạch Liên thấy Tần Trạm đã quyết, bà cũng không thể nào cản được.
Sau một lúc lâu, Khương Mạch Liên nói: “Tôi để Hứa Bắc Xuyên đi với cậu vậy.”
Tần Trạm ngẩn người, gật đầu nói: “Được.”
“Bao giờ thì đi?” Khương Mạch Liên hỏi.
“Ngày mai.” Tần Trạm hít sâu một hơi: “Ngày mai sẽ đi.”
“Ừ.” Khương Mạch Liên không nói thêm gì nữa: “Có chuyện gì thì cứ quay lại phủ Dược Thần, chỉ cần tôi còn sống, sẽ không ai có thể kéo cậu ra khỏi phủ dược thần.”
Tần Trạm cúi đầu thật thấp, nói: “Ơn của bà, tôi trọn đời không quên.”
Nói xong Tần Trạm quay đầu đi ra khỏi phủ dược thần.
Ngày hôm sau, Tần Trạm dẫn theo Hứa Bắc Xuyên chuẩn bị rời khỏi phủ Dược Thần.
“Sư phụ, người yên tâm, chỉ cần con có một miếng ăn thì nhất định sẽ không để ngài nhịn đói.” Hứa Bắc Xuyên lúc nào cũng có vẻ ngoài lạc quan, có anh ta ở đây, tâm trạng của Tần Trạm đúng là tốt hơn rất nhiều.
Đang lúc hai người định đi thì Lâm Tuyết Trinh bỗng nhiên chạy đến.
Trong tay cô ta cầm một cái túi thơm, cái túi thơm này đã được xử lý đặc biệt, trên đó có một hơi thở cực kỳ thần bí.
“Đừng hiểu lầm, này là phủ chủ đưa cho anh.” Lâm Tuyết Trinh đặt túi thơm vào tay Tần Trạm rồi nói: “Bà ấy nói anh nhất định phải mang cái túi thơm này theo bên người, kể cả lúc tắm hay lúc ngủ.” Lâm Tuyết Trinh dặn dò.
Tần Trạm ừ một tiếng sau đó nói: “Phủ chủ đâu?”
“Bà ấy không tới.” Lâm Tuyết Trinh nói.
Tần Trạm vuốt ve túi thơm, không khỏi nở nụ cười khổ.
Đứng trước cửa chính của phủ dược thần, có vô số người trong phủ tiễn đưa Tần Trạm.
“Tần trưởng lão, bảo trọng.” Mọi người hô lớn.
Tần Trạm chắp tay nói: “Cảm ơn các vị, chờ lúc tôi quay lại, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”
Sau khi rời khỏi phủ dược thần, Hứa Bắc Xuyên hỏi: “Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu đây thế?”
“Tôi cũng không biết.” Tần Trạm nói: “Đến đâu tính tới đó đi.”
Tây Bắc Bộ, dưới chân núi Côn Lôn.
Người ở đây thưa thớt, liếc mắt nhìn không thấy ai, có thể nói là một khu vực không có người.
Mà trong đó có một tế đàn lớn được xây dựng, có người nói nơi đó cung phụng một vị kỳ nhân võ đạo.
Vị võ đạo kỳ nhân này không có tên họ, tất cả mọi người đều đến đây để tế bái, để cầu được phù hộ hoặc tìm kiếm cơ duyên đột phá.
“Thần trong võ đạo này, cuối cùng có tồn tại hay không?” Dưới chân núi có người bàn tán.
“Câm miệng! Không thành tâm sẽ mất linh, nếu như anh chọc giận thần minh, đời này đừng mong có thể đột phá.” Có người lên tiếng mắng.
Mọi người xếp hàng đi vào quỳ lạy, liên quan đến tương lai phát triển của bản thân, ai nấy đều như là những con chiên ngoan đạo.
“Cậu chủ Kiều, cậu cũng đến sao?”
Không biết có ai đó hô lên một tiếng, tất cả mọi người cùng nhìn lại.
Chỉ thấy người được xưng là đệ nhất đệ tử Trung Nguyên Kiều Thành đang dẫn theo người hầu nữ chậm rãi đi đến.
Trên tay anh ta cầm quạt giấy, nhìn có rất có phong độ, khí thế mười phần.
Kiều Thành cười nhạt nói: “Trong lòng tôi trước giờ luôn cung kính sùng bái thân của võ đạo, chỉ cần không bế quan thì năm nào tôi cũng đến đây quỳ lạy.
“Cậu chủ Kiều không hổ là nhân vật số một Trung Nguyên!” Có mấy người bắt đầu khoác lác.
Trên thực tế đây là lân đầu tiên Kiều Thành đến đây.
Sở dĩ anh ta đến đây quỳ lạy cũng không phải là “cung kính sùng bái” như anh ta nói, mà chỉ có một nguyên nhân, chính là từ sau khi đánh nhau với Tần Trạm, Kiều Thành bụng dạ hẹp hòi đã sinh ra tâm ma khiến anh ta muốn gặp được bình cảnh mà thôi.
Sau đó Kiều Thành cất bước đi lên trước tế đàn, anh ta quỳ trước mặt tượng đá, thành tâm cầu nguyện.
“Sư phụ, phía trước chính là tế đàn thờ thần trong võ đạo rồi.” Hứa Bắc Xuyên chỉ về phía Côn Lôn xa xôi nói.
Tần Trạm nhìn núi Côn Lôn nguy nga, trầm giọng nói: “Núi Côn Lôn, một nơi vô cùng huyền bí.”
Tần Trạm không chỉ bắt gặp ngọn núi Côn Lôn này một lần trong tiểu thuyết, vậy nên đáy lòng anh có vài phần chờ mong.
“Thần của võ đạo, rốt cuộc là như thế nào?” Tần Trạm hỏi.
Hứa Bắc Xuyên nói: “Rốt cuộc thần trong võ đạo có tồn tại hay không cũng không ai biết, rất nhiều người nói đó là sự gửi gắm của mọi người, cơ bản là thân trong võ đạo không hề tồn tại.
Nhưng cũng có người nói rằng ông ấy đã từng tồn tại, đồng thời kể rất kỳ diệu.”
Tần Trạm nghe vậy thì không khỏi gật đầu.
Anh càng tin nào cách nói thứ nhất hơn.
Giống như là những người nghèo đi cầu khấn vậy, đó chỉ là sự gửi gắm về mặt tinh thân mà thôi.
“Tượng đá này có hình dạng gì?”
Tần Trạm vừa đi vừa hỏi.
Hứa Bắc Xuyên khoát tay nói: “Là một tượng khắc mà thôi, chỉ là không có gương mặt, đoán là để cho mọi người dễ tưởng tượng.”
Tần Trạm gật đầu cười nói: “Nghe cũng có vẻ có lý.”
Trong lúc hai người nói chuyện, hai người họ đã đi đến gần núi Côn Lôn.
“Sư phụ, có cần dịch dung hóa trang không?” Hứa Bắc Xuyên nhìn những người dưới tế đàn, không khỏi cau mày nói.
Tần Trạm lắc đầu nói: “Không cần, nếu như cần phải dịch dung hóa trang thì có khác gì đang ở trong phủ dược thân dâu.”
Lần này anh đi ra ngoài là muốn hoạt động gân cốt một chút.
Một là muốn xem cơ thể của mình có lực chiến đến mức nào, hai là vì muốn dựa vào đánh đến bất chấp sống chết để kích thích tiềm năng trong cơ thể.