Chương
Tần Trạm đứng dậy, mặc dù anh bị thương nặng nhưng mà vẫn cảm nhận được bên ngoài có một luồng khí mạnh mẽ đang di chuyển.
Tần Trạm muốn ra ngoài xem thử nhưng mà đã bị bí pháp mà Chúc Diêu thi triển phong tỏa căn phòng ngăn lại.
Hết cách, Tần Trạm không thể làm gì khác là ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong vườn căn biệt thự nhà họ Chúc, đêm đen tối như mực, gần như là không nhìn thấy năm ngón tay.
Nhưng mà Tần Trạm vẫn có thể nhìn xuyên qua tia sáng, thấy rõ dáng người đứng trong vườn.
“Là cô ấy?” Nhìn thấy lớp vải đen quen thuộc, sắc mặt Tần Trạm nhất thời thay đổi.
Đây chẳng phải là cô gái đã cướp đi ngọc thạch đen ở hội đấu giá của hiệp hội võ đạo thủ đô sao? Sao cô ấy lại xuất hiện trong vườn nhà họ Chúc?
Hai người đều đồng thời mặc lụa đen, cũng đồng thời che mặt.
Trong mắt Chúc Diêu lóe lên tia sáng kỳ lạ, cô ta cau mày nói: “Cô là ai? Vì sao xông vào biệt thự nhà họ Chúc?”
Đối phương lạnh nhạt nói: “Tôi không có ác ý, chỉ đến tặng đồ.”
“Không có ác ý?” Chúc Diêu hừ nhẹ: “Đêm hôm xông vào biệt thự nhà người ta mà nói là không có ác ý?”
Vừa dứt lời, Chúc Diêu bỗng nhiên ra tay!
Trên tay cô ta có hoa vây quanh, nhìn rực rỡ không gì sánh được.
Một chưởng này giống như một bức tranh vô cùng đẹp, lại mang theo sát khí mạnh mẽ.
Đối phương không nói lời nào, cũng đồng thời giơ ngọc chưởng nghênh chiến chính diện.
“Rầm” một tiếng, lúc này biệt thự nhà họ Chúc vang lên tiếng nổ tung. Sức mạnh thật kinh khủng, thậm chí còn đánh bay cả thảm cỏ.
Sau khi đối chưởng, hai người đồng thời dừng lại.
“Cô giấu quá kỹ.” Cô gái thản nhiên nói.
Chúc Diêu cũng vô cùng kinh ngạc nói: “Nửa bước đại võ tông? Nước ta từ khi nào xuất hiện một cường giả như vậy?”
Tô Uyên không nói gì thêm, cô ấy mở lòng bàn tay ra, nội đan của cá sấu hài cốt nhất thời rơi vào trong lòng bàn tay.
Viên đội đan này phát ra ánh sáng dịu nhẹ trong màn đêm nhìn cực kỳ xinh đẹp, dù là vật trân quý nhất trên đời này cũng không thể sánh bằng.
“Nội đan cá sấu hài cốt!” Tô Uyên còn chưa mở miệng thì Chúc Diêu đã nhất thời hô lên.
Nghe được lời của Chúc Diêu, Tô Uyên nhíu mày.
“Nhà họ Chúc rốt cuộc là thế nào?” Tô Uyên thấp giọng nói: “Cô vậy mà lại biết nội đan cá sấu hài cốt.”
Chúc Diêu không để ý đến những lời này, cô ta lẳng lặng nhìn Tô Uyên nói: “Rốt cuộc cô là ai, nội đan của cá sấu hài cốt là vật báu thế gian không gì sánh bằng, nếu như để lại cho con cháu thì nhất định sẽ gây sóng to gió lớn, giá trị không thể nào đánh giá nổi.”
“Mà cô, lại có thể đưa nội đan cá sấu hài cốt cho Tần Trạm?”
Vẻ mặt Tô Uyên thản nhiên nhưng lạnh lùng: “Tôi không cần giải thích với cô, mong cô đưa nội đan này cho Tần Trạm.”
Nói xong Tô Uyên nhẹ nhàng đưa tay vẽ một vòng trong không khí, viên nội đan này bỗng rơi vào lòng bàn tay của Chúc Diêu.
Chúc Diêu vuốt ve viên nội đan này, ánh mắt vô cùng yêu thích.
Tô Uyên có vẻ cảm thấy không yên tâm, cô ấy lạnh giọng nói: “Tốt nhất là cô đừng nhắm vào viên nội đan này.”
Chúc Diêu nhẹ giọng cười nói: “Yên tâm, không phải là đồ của tôi thì tôi không có hứng thú.”
Tô Uyên không nói gì nữa, thân hình cô ấy nhẹ nhàng nhảy lên, trực tiếp biến mất.
Trong phòng, Tần Trạm không dằn nổi lòng.
Anh muốn trực tiếp đi ra ngoài, lại nhận ra không gian này quá mức kỳ lạ, không biết Chúc Diêu đã bố trí bí pháp gì.
Chỉ lát sau, Chúc Diêu cuối cùng cũng đã trở lại.
“Anh Tần, xem ra có không ít người trong bóng tối âm thầm giúp anh.” Chúc Diêu cười nói.
“Đây là cái gì?” Tân Trạm cau mày nói.
“Nội đan cá sấu hài cốt.” Chúc Diêu hít sâu một hơi: “Thật không biết rốt cuộc cô ấy có thân phận gì, ngay cả đồ như vậy cũng có thể tìm ra.”
Tần Trạm nhất thời quá hoảng hốt, anh vội vàng nói: “Viên nội đan này, là người ban nãy đưa cho cô sao?”
“Đúng vậy.” Chúc Diêu nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi có thể cảm nhận được trên người cô ấy bị nội thương, chỉ sợ là bởi vì viên nội đan này.”
Tần Trạm nhận lấy viên nội đan, trong lòng bỗng cảm giác sợ hãi.
Người này không phải mới xuất hiện lần đầu, hơn nữa lần nào xuất hiện cũng rất đúng lúc.
Không chỉ như vậy, trên người cô ấy còn tỏa ra hơi thở mát lành, giống hệt như hơi thở của người giết chết Hầu Tử lần trước.
“Rốt cuộc là ai đang giúp tôi?” Tần Trạm vắt hết óc suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra được bất kỳ ai. Bạn bè của anh vốn không nhiều lắm, phái nữ lại càng ít.
“Mẹ của tôi bị giam ở hiệp hội võ đạo thủ đô, Tô Uyên lại bị mất tích, trừ hai người này ra tôi thật sự không thể nghĩ ra người thứ ba.” Tần Trạm vò đầu bứt tai, cảm giác như có vài phần đau đầu.
“Anh Tần, ngày mai thì sao?” Lúc này Chúc Diêu nhẹ giọng hỏi.
Tần Trạm lắc đầu nói: “Tạm thời không được, có viên nội đan này, tôi phải nhanh chóng điều chế thuốc.”
Còn việc điều chế thuốc gì thì Tần Trạm tạm thời cũng không biết.
Nửa đêm, anh nhắn cho Khương Mạch Liên một tin nhắn, đồng thời hỏi xem nội đan này có phải do bà đưa đến không.
Nhưng mà rất nhanh phủ chủ đã phủ nhận, trong thời gian này bà ấy vẫn chưa ra khỏi phủ dược thần nửa bước.
Tần Trạm suy nghĩ gần cả đêm nhưng mà vẫn không thể nghĩ ra được rốt cuộc là ai.
Sáng sớm hôm sau, Tần Trạm vẫn chưa tỉnh ngủ thì đã bị tiếng máy bay trực thăng đánh thức.
Nhìn lại thì thấy trong sân biệt thự nhà họ Chúc có một chiếc trực thăng đáp xuống, cánh quạt tạo nên những trận gió mạnh.
“Phủ chủ?” Thấy người bước xuống, chân mày Tần Trạm co lại.
Hôm nay nhà họ Chúc rất đông vui, trừ phủ chủ ra thì còn có không ít công nhân đến sửa lại thảm cỏ.
Tần Trạm ngồi dậy khỏi giường bước nhanh ra ngoài.
“Phủ chủ đại nhân, sao bà lại đến Tần Trạm ngồi trong phòng khách nhà họ Chúc chờ đợi, chỉ lát sau, Chúc Diêu đi ra nói: “Phủ chủ nói cân ba ngày.
“Ừm” Tần Trạm trả lời một tiếng: “Cô chủ Chúc, mấy ngày này đã làm phiền cô nhiều rồi.”
Chúc Diêu nhẹ giọng cười nói: “Anh Tần khách sáo rồi.”
Cứ như vậy Tần Trạm lại ở lại nhà họ Chúc chờ thêm ba ngày, nhưng mà có thể sớm lấy lại nội kình là chuyện đáng để ăn mừng.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, đến sáng sớm thứ tư, phủ chủ đã đặt viên đan dược trên bàn, không từ mà biệt.
Đợi sau khi Tần Trạm và Chúc Diêu thức giấc thì phủ chủ đã rời khỏi biệt thự nhà họ Chúc.
Anh cầm viên đan dược trên bàn lên, mùi vị kỳ lạ xộc vào mũi.
“Ực.” Tần Trạm cầm lấy viên thuốc kia, không kịp chờ đợi mà nhét vào miệng.”