Chương
Tần Trạm nhìn thấy cha con Phương Hiểu Điệp và Phương Cảnh Diệu đang ở đây. “Tần Trạm, lần này tôi tới để cảm ơn cậu, lần trước cũng là có cậu Phương Cảnh Diệu cười nói.
“Cả Hiểu Điệp nữa, cảm ơn cậu đã chăm sóc cho con nhóc này này” Phương Cảnh Diệu chạm vào đầu con gái mình đầy tình cảm. “Chủ Phương khách sáo rồi, Hiểu Điệp là bạn của tôi, và đây là việc tôi nên làm.”
Tần Trạm cười nhẹ, anh biết rằng Phương Cảnh Diệu đang nói về Thần Xã Phương Đông. “Này, Tần Trạm, anh đang nghiên cứu đảo Cực Quang à?”
Phương Hiểu Điệp chú ý tới một tấm bản đồ, như thể cô ta đã phát hiện ra một lục địa mới.
“Em biết nơi này?” Tần Trạm có chút kinh ngạc.
“Em đã đến nơi này hai năm trước. Cực quang ở đó rất đẹp, đã để lại ấn tượng sâu sắc cho em” Phương Hiếu Điệp nhìn say sưa. “Anh đang đi đến đảo Cực Quang, đúng không, anh có thể đưa em đến đó được không?”
Phương Hiểu Điệp cầu xin “Hiếu Điệp, đừng có lộn xộn, cho dù Tấn Trạm đến đó, cũng là vì công việc, đừng làm phiền” Phương Cảnh Diệu ngăn lại. “Cha, sao con lại làm phiền được?”
Phương Hiểu Điệp không hài lòng và nói: “Con đã đến đảo Cực Quang, con có kinh nghiệm. Và con còn có thể nói tiếng địa phương, con có thể làm hướng dẫn viên khi Tần Trạm đến đó! Sao lại nói là làm phiền được?”
“Em có thể nói tiếng địa phương. Trái tim Tần Trạm cảm động.
Đảo Cực Quang không nằm vào Việt Nam mà nằm ở biên giới của Việt Nam với xứ sở bằng tuyết, là nơi sinh sống của một nhóm dân tộc thiểu số, có ngôn ngữ riêng, giao tiếp với thế giới rất ít.
Tuy nhiên, với tần suất giao lưu thế giới ngày càng tăng, cực quang tuyệt đẹp trên đảo Cực Quang dần được biết đến, nhưng việc giao tiếp với người dân địa phương lại là một vấn đề lớn đối với người ngoài. “Tất nhiên, em đã học được điều đó khi em đi hai năm trước” Phương Hiểu Điệp vỡ ngực nói. “Tôi tự tin và điều này. Khả năng ngôn ngữ của con gái tôi khá mạnh”, Phương Cảnh Diệu ở bên cạnh nói.
Cùng với đó, Phương Hiểu Điệp đã nói một vài từ bằng ngôn ngữ xa lạ, cũng không biết đó có phải là sự thật hay không. “Tần Trạm, để em đi với anh. Em tuyệt đối sẽ không gây chuyện.” Phương Hiểu Điệp lại cầu xin.
Tấn Trạm không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.
Vì vậy, Phương Hiểu Điệp ở lại Hiệp hội võ thuật và thảo luận với Tần Trạm về việc đi đến đảo Cực Quang. “Để đến đảo Cực Quang, chúng ta phải chuẩn bị một vài thứ.” Buổi chiều, Phương Hiểu Điệp kéo Tần Trạm ra ngoài, lái xe thẳng đến khu mua sắm. “Đảo Cực Quang có khí hậu lạnh và hầu hết các khu vực đều vắng vẻ. Chúng ta phải chuẩn bị một số vật dụng để sử dụng ở nơi hoang dã.”
Phương Hiệu Điệp đưa Tần Trạm vào một cửa hàng sang trọng bản đồ dùng ngoài trời và bắt đầu lựa chọn.
Lầu, túi ngủ, bộ đánh lửa, đèn pin… Phương Hiểu Điệp đã mua rất nhiều Tấn Trạm đau đầu nhìn cô nhóc, cô gái này thực sự tưởng rằng mình đang đi chơi hay sao. Tuy nhiên, một số thứ có thể thực sự có ích, và Tấn Trạm không phản đối, “Tần Trạm, thử cái này đi.” Phương Hiểu Điệp chọn một chiếc áo khoác đưa cho anh. “Cái này xấu quá, nhìn như người giao đồ ăn vậy. Nhìn chiếc áo màu xanh lam này, Tần Trạm cảm thấy có chút chán ghét. “Nhưng nó giữ ẩm cho anh.” Phương Hiểu Điệp nói thẩm. “Anh mặc áo ba lỗ đến Bắc Cực cũng không lạnh” Tần Trạm nói. “Vậy thì anh không sợ những người xung quanh sẽ coi anh là yếu quái sao?” Phương Hiểu Điệp nhìn anh chằm chằm.
Bất lực, Tần Trạm bị Phương Hiểu Điệp đẩy vào phòng thử đồ.
Phương Hiểu Điệp tiếp tục chọn những thứ khác bên ngoài.
Lúc này, một người đàn ông trung tuổi đi cùng một cô gái trẻ. “Chồng à lanh quá, sao lại muốn cảm trê hoang dã. Em vẫn thích khách sạn năm sao hơn Cô gái kia nhìn như chỉ khoảng hai mươi tuổi, có sáu bảy phản xinh đẹp.
Thật tiếc khi gương mặt trang điểm đậm, bụi bám đã phá hỏng nhan sắc của cô ta.
Cô ta ôm chặt chiếc bụng béo của người đàn ông khoảng tuổi, bày ra vẻ mặt nũng nịu. “Haha, em yêu. Khách sạn có ích lợi gì? Ở trong không gian hoang dã kích thích hơn chứ.” Người đàn ông bụng to nở một nụ cười xấu xa và vuốt ve phía sau cô gái kia. “Ghét. Đừng động tay động chân, rốt cuộc thì lúc nào anh mới chịu lấy người ta?” Cô gái giả bộ ngượng ngùng, ngã vào vòng tay của người đàn ông làm nũng “Khi nào anh lấy được hết tiền của bà già kia, anh sẽ cưới em. Nào, hôn một cái.” Người đàn ông mở đôi mỗi mập mạp, hai người hôn nhau giữa đám đông.
Phương Hiểu Điệp nhìn thấy mà buồn nôn, cô ta nhanh chóng lui ra ngoài vài bước
Nhưng động thái của Phương Hiểu Điệp đã thu hút sự chú ý của người đàn ông. Mắt hắn vừa liếc qua liên sáng lên,
Nếu cô gái trong tay hắn có sáu, bảy phần xinh đẹp, thì Phương Hiệu Điệp có chín phần trở lên,
Hơn nữa, dung mạo thuần khiết, lại trắng hồng, thoạt nhìn liên biết cô nhóc là một mảnh ruộng màu mô chưa cấy.
Hãn nhìn vào quần áo của Hiểu Điệp, có vẻ cô nhóc chỉ là một người rất bình thường, không có nhiều tiên
Không có tiền, lại xinh đẹp và trong sáng. Chưa biết chừng cô gái này là một em gái sinh viên chưa hiểu sự đời.
Tên mập này bỗng động lòng, sau khi so sánh, hắn liền thấy cô gái trong tay mình vừa bẩn thỉu vừa xấu xí. “Em đi thử cái này đi.” Người đàn ông nén lòng kích động ném cô gái của mình vào phòng thay quần áo, sau đó chính lại quần áo và đi về phía Phương Hiểu Điệp. “Cô gái, có thể làm quen được không. Người đàn ông bày ra vẻ quý ông, đưa tay ra và cố ý để lộ chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trị giá hàng triệu đô trên cổ tay.
Phương Hiểu Điệp mặc kệ hắn, thậm chí không thêm nhìn hắn, điều này khiến người đàn ông có chút xáu hó. “Tiểu thư cũng mua quần áo đã ngoại sao? Hằng dã ngoại cao cấp không rẻ đầu, nhưng tôi quen ông chủ ở đây có thể tăng em một phiếu mua hàng triệu đồng.”
Hắn vẫn không từ bỏ: “Chỉ cần em ở cùng tôi một đêm, tấm thẻ này sẽ là của em.
Phương Hiểu Điệp không thể kìm được, cô dừng tay lại và quay lại nhìn người đàn ông. “Haha, có phải động lòng rồi không?”
Người đàn ông nghĩ rằng mình đã gây ấn tượng với Phương Hiểu Điệp, tiếp tục dụ dỗ cô nhóc: “Tôi có thể cho em tỷ triệu một tháng nếu em đồng ý làm bạn gái của tôi.”
“Anh có phải không có gương không? “Phương Hiểu Điệp đột ngột nói. “Hả?” Người đàn ông sửng sốt. “Vậy thì anh nên tẻ một bãi, rồi soi mình vào đó xem phẩm hạnh của mình thế nào, còn đòi bao nuôi tối? Cút đi, đổ con cóc xấu xí này!” Phương Hiểu Điệp chửi rủa, “Con bé thổi tha này, tự tìm chết à!” Trong mặt người đàn ông tràn đầy lửa giận.
Vẻ mặt hán vô cùng gian ác, hắn ghét nhất người khác nhắc tới con cóc, vậy mà cô gái này lại dám măng hàn như vậy!
Hàn giơ tay lên định tát Phương Hiếu Điệp.
Tuy nhiên, lúc này, một bàn tay từ bên cạnh đưa ra tìm chặt lấy tay hắn. “Buông ra! A! Đau quá!” Người đàn ông có chút tức giận nhìn Tần Trạm, hai tay giống như bị kim sắt kẹp chặt, không thể thoát ra, càng ngày càng đau. “Được thôi.” Tần Trạm buông tay, đá vào ngực người đàn ông.
Lão mập mạp bay ra ngoài ngã nhào xuống đất, ôm bụng thở hồn hồn. “Haha, lại càng giống một con cóc” Phương Hiệu Điệp cười.
Cuộc cãi vã ở đây cũng khiến những người khác trong cửa hàng bị sốc, nhân viên bản hàng chạy đến và đỡ tên béo đứng lên. “Tốt lắm, mấy người muốn chết đúng không?” Người đàn ông đỏ mặt đứng lên, lúc này cô gái trang điểm đám cũng chạy ra sau khi nghe tin. “Quản lý cửa hàng đầu!” Người đàn ông hét lên.
Một người đàn ông trẻ mặc vest và đi giày da với vàng chạy tới và nói: “Hai quý ông, đã xảy ra chuyện gì vậy