Chương
“Môn chủ Trạm, cậu nghiêm túc à?”
“Đương nhiên. Tân Trạm nói: “Quân tử nói lời thì phải giữ lấy lời. “Được thôi. Nếu như môn chủ Trạm đã có dã tâm to lớn như vậy, bọn tôi cũng không thể làm cậu cụt hứng. Mấy ông lão liếc nhau, mặt mày vui mừng.
Bọn họ không tin, Tân Trạm có thể đánh bại bọn họ chỉ với thực lực cá nhân. “Lên!” Mười mấy ông lão không hẹn mà cùng lao về phía Tần Trạm.
Sức mạnh của đại võ tông hoàn toàn bùng nổ. Mặc dù kẻ địch chỉ có một mình Tân Trạm, bọn van dùng hết toàn lực. Vài người phụ trách chính diện, vài người đánh lén ở sau lưng, cũng có người đứng tấn công từ xa.
Ấy vậy mà Tân Trạm vẫn đứng yên tại chỗ. Ánh sáng màu vàng đen bao phủ thân thể Tân Trạm, anh đột nhiên vung tay về phía những người này. Chỉ trong thoáng chốc, vô số vệt linh khí bay ra tựa như những con rồng lớn tạo thành từ linh khí vậy. Linh rồng gào thét, trong nháy mắt đã đâm sầm vào người bọn họ.
Rầm rầm rầm
Một loạt những tiếng ngã trái ngã phải vang lên. Những người này, cho dù đang ở đâu, tất cả đều bay ngược phía sau rồi nên mạnh xuống đất. Chờ đến khi bọn họ có thể đứng lên, ai nấy đều như vừa bị sét đánh, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Tần Trạm, dùng sức mạnh của một người, nghênh chiến mười mấy người của đại võ tông. Anh chẳng những không thèm lấy vũ khí ra mà chỉ đứng đó quạt ra một cơn gió là những người này lại đồng loạt ngã xuống.
Mấy ông lão, ai nấy đều đần mặt ra. Bọn họ tốt xấu gì cũng là cao thủ thành danh từ lâu, sao Tần Trạm đánh bại bọn họ dễ như đập ruồi vậy.
Đứa nào nói Tần Trạm chỉ có tiếng mà không có miếng! Đứa nào nói Tần Trạm bị trọng thương! “Các vị, các vị đã thua rồi. Mời đi cho.” Hứa Bắc Xuyên mừng thầm trong bụng, làm động tác mời ra ngoài với bọn họ.
Mười mấy ông lão đờ đẫn cả người, cứ như thế bị Hứa Bắc Xuyên mời đi ra ngoài. Sau đó chỉ nghe rầm một tiếng, cổng lớn đóng sâm lại. Mấy ông lão đồng loạt giật mình, lập tức lấy lại tinh thần.
“Không đúng, là do chúng ta chưa chuẩn bị kỹ thôi, cho nên mới bị cậu ta đánh lén thành công, lần này không tính.
“Đúng vậy, nhất định là cậu ta đã bố trí mánh khỏe gì đó, cố ý dụ chúng ta ra tay. “Nói không chừng hiện tại cậu ta đã không còn sức lực gì, cho nên mới hấp tấp bỏ chạy.
Mấy ông lão này vẫn không tin Tân Trạm thực sự có tu vi cao như vậy, mỗi người bắt đầu đoán già đoán non. “Đúng vậy, ngày mai chúng ta lại đến. Lần này không tính, phải bắt cậu ta đánh lại lần nữa.”
Trong sân, Hứa Bắc Xuyên cười khổ nói: “Sư phụ, tuy hôm nay cậu đánh thắng bọn họ, nhưng chỉ sợ bọn họ sẽ còn đến nữa. “Những người này không biết xấu hổ, lì lợm la liếm không thôi.”
Diệp Thành cũng lắc đầu ngán ngẩm. “Không sao cả. Trạm à, con lại đây, mẹ dạy cho con một cách.” Châu Cẩm cười nhẹ, dẫn Tần Trạm tới một gian phòng. Tiếp theo, Châu Cẩm cầm lấy bút, vẽ lên giấy một hoa văn vô cùng thần bí: “Trạm à, con có biết đây là gì không?”
Tần Trạm nhìn hoa văn, cảm thấy nó có chút giống bùa chủ, lại có chút giống trận pháp. “Quảo! Thứ này là phù trận đó, là kết quả của việc kết hợp trận pháp với bùa chú. Thứ này rất khó học, người bình thường rất khó có thể dung hợp hai thứ và vẽ ra. Mẹ của anh đúng là thiên tài.” Phù ma đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập kinh ngạc và hâm mộ.
Tần Trạm hơi hiểu ra, Châu Cẩm cũng bắt đầu giải thích: “Đây là phù trận, con có thể hiểu nó như là bản thu gọn của trận pháp vậy.”
“Mẹ, ý mẹ là thứ này có thể dùng để đối phó mấy ông lão kia à?” Tần Trạm tò mò. “Chỉ cần con có thể luyện xong thứ này, đến lúc đánh nhau với bạn họ, con ném thứ này vào trong thân thể của bọn họ, mẹ bảo đảm, về sau bọn họ nhìn lấy con là sợ run người.”
Châu Cẩm mỉm cười, lại có chút mất mát nói: “Chỉ tiếc tu vị của mẹ đã mất sạch, nếu không hôm nay mẹ đã có thể giúp con giải quyết phiền toái rồi.”
“Mẹ, con sẽ chữa khỏi thân thể cho mẹ sớm thôi.” Tân Trạm đau lòng không thôi, mẹ của anh cũng đã từng là cường giả, thậm chí còn mạnh hơn anh rất nhiều.
Nếu không thì kẻ thần bí kia cần gì tốn công đi tìm Hắc Bạch nhị lão chỉ để luyện chế xích Đạo Văn chứ? Nhưng hiện tại, tu vi của mẹ đã hoàn toàn biến mất, mẹ nhất định còn khó chịu hơn mình.
“Mẹ cũng nghĩ thoáng hơn rồi.” Châu Cẩm xua xua tay, nói. “Trạm, con cầm lấy phù trận đi luyện tập đi, mẹ nhớ con có từng nói là con biết dùng trận pháp và vẽ bùa, vậy thì cái này sẽ không khó học lắm đối với con đầu, con sẽ học được nhanh thôi.
Tần Trạm vừa cầm phù trận rời đi thì Diệp Thành đã xuất hiện ở trước cửa, không biết anh tới từ khi nào. Khuôn mặt anh ta lúc này không hề có vẻ thiếu đứng đắn như mọi khi mà là vô cùng nghiêm túc. Anh ta đi vào trong, nhìn Châu Cẩm rồi nói: “Tiền bối, bác đến từ Vấn
Đạo Tông sao?”
“Tôi chưa nghe qua Vấn Đạo Tông bao giờ cả.” Châu Cẩm cười nhẹ.
Diệp Thành giật mình, sau đó cũng cười cười. “Mẹ nuôi, là con nói lung tung á. Mẹ đừng để trong lòng nha.
Diệp Thành rời khỏi phòng, vừa đi vừa gãi đầu lẩm bẩm: “Phù trận cao cấp như thể chỉ có thể có ở Vấn Đạo Tông thôi, nhưng mà từ vẻ mặt của mẹ nuôi thì không giống là mẹ đang nói nói dối… Kỳ vậy ta!
Có điều, hồi xưa ông già dạy mình thật lâu, mất tới hai tháng cũng chỉ có thể vẽ ra được một chút tác dụng. không biết Tần Trạm cần bao nhiêu thời gian để học được đây. Với trí thông minh của Tần Trạm chắc cũng phải mất tới sáu tháng mới học được nhì
Hôm sau. “Cái gì? Cậu nói là cậu đã có thể vẽ ra được phù trận rồi?” Sáng sớm tinh mơ, tiếng là của Diệp Thành làm gà bay chó sủa. “Sao phản ứng của cậu lại như vậy?” Tần Trạm ngoáy ngoáy lỗ tai, chuyện này không phải là chuyện bình thường sao.
Nhớ hồi trước anh được nhận truyền thừa của cha, chẳng có ai chỉ dạy gì cả mà anh vẫn có thể học được và sử dụng tụ linh trận tốt. Cho nên Tân Trạm cảm thấy việc mình vẽ được phủ trận chỉ sau một ngày là chuyện bình thường.
“Không, không có gì. Chắc là mình dậy sớm quá nên còn chưa tỉnh ngủ rồi.” Diệp Thành rời đi trong trạng thái mơ hồ. Ngay việc tới để mượn kiểm Thanh Đồng để chơi cũng quên mất luôn.
Cái này rất vô lý, chỉ mới có một ngày nha, mình mất tận hai tháng. Chẳng lẽ thắng nhóc Tần Trạm là một thiên tài vẽ phù trận sao? “Bắc Xuyên, mấy người hôm qua lại tới rồi à?” Tần Trạm hỏi. “Tới rồi, thưa sư phụ.
Mấy người đó vừa mới sáng sớm đã tới làm âm ĩ, cứ bảo muốn tìm anh để so tài.” Hứa Bắc Xuyên đang rất tò mò không biết tuyệt chiêu của sư tổ mẫu rốt cuộc là cái gì. “Sư phụ, mấy ngày trước tôi có đi tìm hiểu một chút, mấy người này toàn là kẻ ác.”
Hứa Bắc Xuyên vừa đi vừa nói: “Lúc trước có một cao thủ có danh tiếng rất lớn. Đám người này cũng ồn ào muốn so tài, mà vị cao thủ kia tính tình lại rất hiền lành, dù có đánh thắng cũng không bao giờ làm bị thương người khác
. Cho nên đám người này cứ tiếp tục tìm tới đòi so tài, cuối cùng khiến cho vị cao thủ kia thua mất. Rồi đám người này lại quay lại hình ảnh vị cao thủ kia thua, phát tán đi khắp nơi, làm cho danh tiếng của vị cao thủ đó bị tụt xuống không phanh, hình tượng bị mất hết, đúng là quá ghê tởm. “Yên tâm, hôm nay tôi sẽ dọn dẹp bọn họ.”
Cả đêm qua cậu không những có thể học thông thạo phù trận mà còn có thể nằm chắc được tác dụng đặc thù của nó: “Nhưng mà cậu nói làm tôi nghĩ tới là tôi cũng phải đi tìm thêm người biết quay phim tới quay lại mới được ”
Nghe Tân Trạm dặn dò, Hứa Bắc Xuyên lập tức chạy đi chuẩn bị. Trước cửa hiệp hội Võ đạo, đảm lão già lại tụ tập lại lần thứ hai.