Chương
“Mười bảy nghìn năm trăm tỷ”
Mà đúng ngay vào lúc này, từ bên trong một lô ghế chưa bao giờ ra giả lần nào lại có một người đột nhiên mở miệng nói.
“Người bạn ở phía đối diện, tôi là Cổ Minh Ân của Phải Lĩnh Nam Kiếm, Tinh thạch thuần Dương này đối với tôi mà nói là một thứ vô cùng quan trọng, hy vọng cậu có thể nhịn đau từ bỏ những yêu thích, như vậy thì sẽ coi như là Cổ Minh Ân tôi nợ cậu một ân huệ”
Lời này của Cổ Minh Ân vừa mới được nói ra, toàn bộ những người ở trong hội trường đều có chút kinh ngạc.
Thiên tài anh tuấn đứng ở hàng thứ bảy trên Bảng xếp hạng anh tài vậy mà lại hạ thấp tư thái của chính mình, cầu xin thương tình từ người khác.
Hơn nữa chỉ cần không tiếp tục ra giả nữa thì có thể được coi là Tần Trạm đã cho anh ta mượn một món ân huệ.
Phải biết rằng Cổ Minh Ân có năng lực thiên phú, tương lai nhất định là sẽ đạt được thành tựu không nhỏ.
Sức nặng của ân huệ lần này tuyệt đối không hề nhẹ.
Mọi người đều tin tưởng, nếu như đổi lại là bản thân mình thì chắc chắn sẽ nhận lấy lời thỉnh cầu này mà không ra giả nữa.
Ngay cả lão già của Vẫn Tông kia cũng đều để lộ ra dáng vẻ giống như là có điều gì đó suy nghĩ, không hề mở miệng lên tiếng ngăn cản.
Tần Trạm khẽ nhíu mày một cái, trong lòng than thầm. Món nợ ân huệ của một thiên tài tuyệt đỉnh, thật sự là không hệ tầm thường.
Nhưng vì Lâm Tuyết Trinh, Tần Trạm cũng không còn lựa chọn nào khác nữa.
“Thật xin lỗi, đối với tôi Tinh thạch Dương này cũng có tác dụng vô cùng quan trọng, thật xin lỗi không thể bỏ qua món đồ này Tần Trạm cũng đứng lên, rất là lễ phép đáp lại. Hôm nay có lẽ bản thân mình nhất định sẽ phải đắc tội với đối phương rồi. Việc Tân Trạm dứt khoát từ chối khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy có chút kinh ngạc.
Cổ Minh Ân kia cũng giống vậy, cảm thấy sửng sốt một chút, sau đó cũng không hề miệng phát ra âm thanh nữa,
Giống như là mức giá kia đã là con số lớn nhất mà anh ta có thể lấy ra được rồi.
Sau khi Tần Trạm đưa ra một lời nói nữa, Tinh thạch thuần Dương cũng cứ như vậy mà được đấu giá xong.
Vốn dĩ Tân Trạm còn cho là ngày hôm nay anh sẽ phải tốn kém không ít, nhưng mà nhờ có cái tên ngu ngốc Tào Phá Địch kia tặng cho mình mười bốn tỷ, cho nên chính bản thân mình cũng không phải tiêu tốn quá
Phiên đấu giá kết thúc rất nhanh chóng.
Tân Trạm và Chúc Diễu đi ra khỏi hội trường.
“Cậu Tân, không biết là cậu có bằng lòng ở lại Vấn Tông của chúng tôi thêm một đêm nữa hay là không” Ông lão phụ trách buổi đấu giá kia đi ra, nói với Trạm.
Tân Trạm giống như là có điều suy nghĩ, sau đó cười nói: “Cảm ơn đã quan tâm, nhưng mà không cần thiết.
“Được. Nếu như cậu thay đổi quyết định thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi. Vấn Tông của chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho khách
Ông lão cũng hơi kinh ngạc trước câu trả lời của Tân Trạm, nhưng mà không bao lâu sau đó, ông ta lại cười mà rời đi.
Hai người Tân Trạm nhanh chóng rời khỏi sơn trang.
“Tào Phá Địch kia đã phải chịu một sự mất mặt lớn đến như nhất định là anh ta đang chờ anh ở bên ngoài, anh không sợ?” Chúc Diêu “Nếu như cô sợ, vậy có còn dám ngồi chung một chiếc xe với Tần Trạm cười nói, đồng thời đưa tay lên chỉ vào chiếc xe hơi mà hai người ngồi.
“Tào Phá Địch vì nhằm vào anh mà tới, cho nên anh ta cũng sẽ không ra tay với tôi.” Chúc Diêu gian xảo nói: “Hơn nữa, tôi còn có thể mượn cơ hội khi hai người các anh đánh nhau mà tìm hiểu được một vài thứ.”
“Vậy thì cô đã suy nghĩ nhiều rồi, cuộc chiến đấu giữa tôi và anh ta chắc chắn là sẽ kết thúc rất nhanh.
“Dừng xe.”
Tần Trạm mở miệng phân phó một tiếng, sau đó trực tiếp nhảy xuống khỏi xe hơi.
Lúc này bọn họ đang ở trên đường quốc lộ giữa núi, bóng đêm u ám, không có một bóng người.
“Tần Trạm, không nghĩ tới mày vậy mà lại thật sự dám ra Tào Phá Địch đứng ở phía trước của đường quốc lộ, toàn bộ đây. khuôn mặt được bao phủ bởi vẻ âm u, thấy Tần Trạm bước xuống thì cũng chậm rãi đi tới.
“Trước đó tạo chỉ định đánh bại mày, chặt gãy hai tay hai chân của mày mà thôi, nhưng mà mày lại hại tạo mất hết mặt mũi, cho nên tao cũng đã thay đổi chủ ý rồi, chẳng những là tạo muốn chứng minh được rằng là tao mạnh hơn Đổng Thiên Lâu mạnh, mà tạo còn muốn giết chết máy
Trên khuôn mặt của Tào Phá Địch tràn đầy vẻ tàn nhẫn, thanh trường đạo ở trong tay cũng lóe lên ánh sáng màu đỏ.
“Vậy thì định trước là cậu chắc chắn sẽ phải thất vọng” Tân Trạm nói: “Muốn đấu với tôi, chẳng những là cậu sẽ phải mất mặt một lần, mà hơn nữa còn sẽ chết.
“Ha ha, buồn cười.” Tào Phá Địch cười to, tựa như là anh ta vừa mới nghe được một câu chuyện cười buồn cười nhất ở trên thế gian vậy.
“Chỉ dựa vào mày, một tên quỷ nghèo khổ ở bên ngoài thế giới, ngay cả tu vi cũng vẫn còn chưa đạt đến cảnh giới Hóa Cảnh, chỉ có cái loại người ngu xuẩn giống như là Đổng Thiên Lâu kia mới có thể sơ ý mà thất bại thôi, còn Tào Phá Địch tạo thì lại sẽ không như vậy.
Tào Phá Địch nâng thanh trường đạo lên, đưa lưỡi đao nhằm thẳng vào Tân Trạm.
“Nếu như đỡ được ba đạo của tao mà mày không chết, vậy thì tao sẽ tha cho mày một mạng. ra.
Tàn Trạm lạnh lùng nở nụ cười, sau đó lấy kiếm Thanh Đồng “Sau khi đỡ lấy ba kiểm của tôi, cậu hần là sẽ phải chết không thể nghi ngờ”
“Ngông cuồng”
Tào Phá Địch gầm lên, khí áp quanh thân đột nhiên bùng nổ. Trường đạo biến thành một mảng màu đỏ thẫm, mũi đạo lấp lãnh ẩn hiện trong luồng sức mạnh to lớn, nhanh chóng lao tới.
Bóng người của Tào Phá Địch nhanh như tia chớp, bổ tới một đao về phía của Tần Trạm.
Nhìn vị trí thì, anh ta vậy mà lại muốn chém Tân Trạm ra thành hai khúc.
Sắc mặt của Chúc Diêu đứng ở một bên khẽ lay động.
Tào Phá Địch vừa mới tấn công đã đưa ra đòn sát thủ, xem ra là anh ta có dự định sẽ đánh nhanh thắng nhanh.
Thật ra thì, không có ai biết được là Tân Trạm đã chiến thắng Đổng Thiên Lâu như thế nào. Tất cả mọi người đều rất rối ren, những lời lan truyền ở phía bên ngoài đều là tam sao thất bản, mỗi người nói theo một cách
Cho dù là Chúc Diêu cũng cảm thấy có một chút nghi ngờ đối với tình huống xảy ra sự việc đánh nhau của hai người.
Mà Tào Phả Địch thì lại rõ ràng là muốn có thể ngay lập tức dò xét ra được lai lịch của Tân Trạm.
“Chu Thiên Thập Tam Trảm, trảm thứ bảy
Hai tròng mặt của Tân Trạm híp lại, thuật Thánh thể không ngừng vận chuyển, toàn thân anh tản ta một loại ánh sáng màu vàng đen.
Anh đột ngột nhảy lên một bước, từ bên trên một thanh kiếm Thanh Đồng tỏa ra thành mấy trăm bóng kiếm, lao thẳng tới phía Tào Phá Địch.
Mũi đạo và bóng kiểm mãnh liệt đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang to lớn.
Kinh khí bắn ra bốn phía, bụi đất tung bay.
Con đường quốc lộ giữa núi này đã dứt khoát bị những đợt sóng khi to lớn lật tung, trên mặt đất tràn đầy những cái hố Sau khi khỏi bụi mịt mù tan bớt đi, Tào Phá Địch lùi về phía sau mấy bước, tròng mắt gắt gao nhìn chăm chăm vào Tân
Trạm, bên trong ánh mắt lộ ra một tia cười lạnh.
“Không hổ là người đã từng đánh thắng được Đổng Thiên Lâu, quả nhiên có chút thực lực. Nhưng mà mày cũng không phải là đối thủ của tao “Lúc cậu đánh nhau đều rất thích nói nhảm sao? Về điểm này thì Đổng Thiên Lâu mạnh hơn so với cậu.” Tân Trạm lạnh lùng cười nói.
“Đạo thứ hai. Tào Phá Địch gầm thét, sau đó lại lần nữa nhào ra.
“Chu Thiên Thập Tam Trảm, trảm thứ tám.”
Thân thể của Tân Trạm đột nhiên lóe lên, một đường bóng kiểm ác liệt vạch qua chân trời.
Sắc mặt của Tào Phá Địch hơi hơi thay đổi, nhấc thanh trường đao ra để mà ngăn cản. ngang
Sau đó anh ta lại ngay lập tức cảm giác được, bản thân mình giống như là đã bị một viên thiên thạch vút lên trời cao đánh trúng vậy, sức mạnh to lớn truyền đến bên trong cơ thể dọc theo thanh trường đạo, khiến cho cả người của anh ta đều bị đánh bay ngược lại.
Sau khi hạ xuống, miễn cưỡng ổn định thân hình, Tào Phá Địch chấn động nhìn cánh tay của chính mình.
Bàn tay cầm đạo của anh ta vậy mà lại đang nhẹ nhàng run rẩy.
Làm sao mà sức mạnh của Tân Trạm lại có thể kinh người đến như vậy được.
Đại võ tông, đánh cho một người ở cảnh giới Hóa Cảnh cũng cảm thấy chật vật? “Điều này là không thể nào.” Tào Phá Địch rống to, anh ta nhấc đạo lên, sau đó liều mạng vận chuyển sức mạnh, chuẩn bị tung ra đạo thứ ba.
Nhưng mà lúc này Tấn Trạm lại “Đi sau mà tới trước.
Tân Trạm vút lên không trung, từ trên thân của kiếm Thanh Đồng tỏa ra bóng kiểm ngất trời, thật giống như là một ngọn núi lớn đập xuống từ trong khoảng không “Không!”
Tào Phá Địch gầm thét, miễn cưỡng giơ đạo lên để nghênh chien.
“Am!”
Đạo kiểm đụng nhau.
Lấy Tào Phá Địch làm trung tâm, đất đai ở bốn phía xung quanh đột nhiên sụp đổ, bóng kiếm kia không ngừng đẩy tới, miệng của Tào Phá Địch phun ra máu tươi, điên cuồng ngăn cản.
Cuối cùng, bóng kiếm biến mất.
Thân thể của Tào Phá Địch cũng quỳ sụp xuống đất. Lúc này, khắp người của anh ta đều hiện ra dáng vẻ chật vật, vết thương chồng chất, khỏe môi vương vấn một tia máu
Một đôi tròng mắt khó có thể tin tưởng được không ngừng chăm chú nhìn về phía Tân Trạm.
Mình là cao thủ ở cảnh giới Hóa Cảnh, là con trời của Thế giới ẩn, Tần Trạm vậy mà lại gần như đã chém chết mình rồi.
Mà điều càng làm cho Tào Phá Địch phát điên lại chính là những lời nói khinh thường của Tân Trạm.
“Cậu không bằng Đổng Thiên Lâu.
“Cái răm. Sắc mặt của Tào Phá Địch đột nhiên đỏ lên.
Anh ta vẫn luôn tự nhận là bản thân mình có thể đánh bại Đổng Thiên Lâu, mà Tần Trạm lại nói, anh ta không bằng đối phương, vậy thì bảo anh ta phải làm sao mà có thể chấp nhận điều này được chứ.
Tào Phá Địch nhắc đạo lên, sau đó không do dự mà chém về phía Tân Trạm.
Đối mặt với Tào Phá Địch chỉ còn thừa lại hơi thở yếu ớt đến mức tận cùng.
Tân Trạm chẳng qua cũng chỉ đơn giản là nhất một chân lên, sau đó dứt khoát đã bay anh ta. Tào Phá Địch cũng không có cách nào cầm chặt được thanh trường đạo ở trong tay nữa, cho nên thanh đao nặng nề rơi ở bên cạnh.
“Mày, tại sao lại mạnh đến như vậy?” Nhìn Tần Trạm đi tới, Tào Phá Địch càng thêm khó tin hỏi.
Nhưng bất chợt sau đó, trong mắt của anh ta lại tràn ngập ý định giết người.
Anh ta đã nghĩ tới được kết quả đáng sợ nếu như anh ta thua trong trận chiến lần này.
Chuyện này, không thể lan truyền ra ngoài được, nếu không bản thân anh ta sẽ tự biến mình thành trò cười cho thiên hạ. Chủ động khiêu chiến, nhưng lại bị đối phương ung dung đánh bại, Tào Phá Địch không chịu nổi loại đả kích này.
“Ông giả, giết chết người này.