Chương
“Chết đi.”
Giác Mộc Thành chỉ Tân Trạm. Mười hai Phật Thích Ca Mẫu Ni lại áp chế về phía Tần Trạm.
“Mấu chốt là chuỗi hạt phật của ông đúng không?”
Tân Trạm cười chế nhạo một tiếng, thân hình chợt động.
Sau đó đột nhiên xuất hiện bên cạnh Giác Mộc Thành.
“Cái gì?”
Giác Mộc Thành trừng to mắt, ông ta cũng là tu vi Hóa Cảnh, nhưng loại tốc độ của Tần Trạm sao có thể là Hóa Cảnh nhất phẩm được.
Bop.
Tân Trạm tung ra một quả đấm, trực tiếp đấm bay Giác Mộc Thành. Sau đó Tân Trạm nằm lấy chuỗi hạt, ngưng kết tập trung linh khí, khiến chuỗi hạt nổ tung.
“Không.” Giác Mộc Thành nhìn thấy vậy, vô cùng tức giận.
Đây là sức mạnh tín ngưỡng mà ông ta tích góp cả nửa đời mới có được.
Sau khi chuỗi hạt nổ tung, sức mạnh tín ngưỡng vô tân bắt đầu hỗn loạn, muốn khuếch tán ra bên ngoài.
Tất nhiên Tần Trạm sẽ không để sức mạnh tín ngưỡng biến mất như thế.
Anh nâng chuỗi hạt phật trong tay lên, linh lực anh sôi trào, anh hấp thụ hết tất cả sức mạnh tín ngưỡng này.
“Mày, mà đã lấy hết tất cả sức mạnh tín ngưỡng mà tạo đã tích góp trong bao nhiêu năm nay rồi.”
Giác Mộc Thành dường như nôn ra máu.
“Cảm ơn đồ của ông.
Tần Trạm khẽ cười, anh phát hiện chuỗi hạt phật màu đen trong tay, vậy mà lại có thêm một đạo Phật Văn màu vàng, không khỏi nở nụ cười đắc ý.
“Giác Mộc Thành, tên khốn nạn nhà mày, còn muốn giết tao sao, đi chết đi.
Sau khi các võ giả thoát khỏi khó khăn, đều tức giận hét lên, đánh về phía mạt.
Mấy võ giả nữ phát hiện Giác Mộc Thành là mặc người dạ thủ, thì càng tức giận, điên cuồng đá Giác Mộc Thành.
“Đừng đánh nữa, đứng đánh nữa.”
Giác Mộc Thành thảm thiết hét lên, lăn lộn trên mặt đất.
“Sư huynh cứu em, sư huynh còn không xuất hiện, thì ông đây chết mất.” Giác Mộc Thành đột nhiên ngẩng đầu lên trời hét lớn.
Mà cùng lúc đó, Tần Trạm đột nhiên nhìn về phía núi sâu Một khí tức mạnh mẽ đang nhanh chóng tiến lại gần.
“Sư đệ, em thật sự làm sư huynh thất vọng mà.” Một thân hình chậm rãi xuất hiện.
Trong ông ta trạc tuổi Giác Mộc Thành, nhưng ông ta mặc trang phục người theo Đạo.
Sư huynh của Giác Mộc Thành vậy mà lại là một Đạo sĩ, nhóm người nhất thời tha cho Giác Mộc Thành.
“Sư huynh, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Giác Mộc Thành thấy người đến, vội vàng lăn bò chạy đến ôm chân đạo sĩ.
“Sư đệ, đối phương vậy mà lại là một cường giả Hóa Cảnh, sư đệ không có nói cái này mà.” Đạo sĩ nhìn Tần Trạm một cái, không khỏi cau mày.
“Sư huynh, tên nhóc này chỉ mới vào Hóa Cảnh thôi, sư huynh có thể đối phó được không?”
Giác Mộc Thành nói.
“Hừ, loại rác rưởi Hóa Cảnh này, sư huynh tùy ý giết bừa cũng được.
Đạo sĩ kiêu ngạo nói: “Nhưng mà phải thêm tiền, điều kiện lúc trước đồng ý với anh phải tăng gấp đôi “
“Tăng gấp đôi, vậy thì không phải thu nhập gần đây của em sẽ không còn nữa sao” Giác Mộc Thành vô cùng khổ sở.
“Nếu không ông đây đi đây.” Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng.
“Được, chỉ cần sư huynh giết hết những người này, gấp đôi thì đôi” Giác Mộc Thành nghiến răng nghiến lợi.
“Chùa Hàn Thủy của sư đệ cũng phải giao cho sư huynh.” Đạo sĩ lại nói.
“Sư huynh đừng có mà được với đòi tiên.” Giác Mộc Thành vô cùng tức giận.
Đạo sĩ hừ lạnh nói: “Bây giờ ngoại trừ sư huynh thì không ai có thể cứu được sư đệ đầu.
“Được, nhưng em muốn tên Tần Trạm này, phải chịu hết sự tra tấn mà chết.” Ánh mắt Giác Mộc Thành lóe lên sự hung ác.
“Được.”
Đạo sĩ vô cùng tự tin gật đầu.
“Hai người các người đã nói xong chưa, ráy tai của tôi sắp dài ra rồi đây.” Tần Trạm nhìn một Tăng một Đạo, rất cạn lời.
“Nhóc con, dù sao cậu cũng chỉ là Hóa Cảnh nhất phẩm thôi. Ông đây tùy ý cũng có thể đánh cậu tan xương nát thịt” Đạo sĩ vô cùng kiêu ngạo.
“Sư huynh không cần phải phí lời với bọn họ, thể hiện bản lĩnh của sư huynh đi.” Giác Mộc Thành vội vàng không thể kiên nhẫn được.
“Được, làm theo ý của sư đệ” Đạo sĩ gật đầu, hất áo. Nhất thời không gian xung quanh ông ta rung chuyển, bốn hình nhân xuất hiện.
Mỗi một con đều tản ra tu vi Hóa Cảnh nhị phẩm.
“Hóa Cảnh cao như vậy.” Sac mặt nhóm người thay đổi, chả trách đạo sĩ này lại kiêu ngạo như vậy.
“Những hình nhân này có chút thú vị đấy.”
Ánh mắt Tần Trạm liếc quan, phát hiện hình nhân trong tay đạo sĩ này, vậy mà lại lại có điểm tương đồng với hình nhân của phái Thánh Tuyền.
“Đống hình nhân này do ông tự mình tạo thành sao?”
Tần Trạm có chút hứng thú.
“Liên quan gì đến cậu, hình nhân tiến lên giết chết thằng nhóc kia đi.”
Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, thân hình của bốn hình nhân nhanh như chớp lao về phía Tần Trạm.
Nắm đấm to lớn nhắc lên, đấm về phía Tần Trạm.
“Mau trốn đi.” Có người lớn giọng nhắc nhở.
Nhưng Tân Trạm như cắm rễ dưới đất, không hề động đậy.
“Xong rồi, người này chết chắc rồi Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, như thể nhìn thấy cảnh tượng Tần Trạm bị bốn hình nhân nghiền nát thành thịt vụn vậy.
Tuy nhiên, một cảnh tượng khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên đã xuất hiện.
Đối mặt với sự công kích của hình nhân, Tần Trạm hít một hơi sâu, sau đó chậm rãi thở ra.
Ngọn lửa màu xanh lam thuận theo hơi thở của Tân Trạm dẫn dân khuếch tán ra, khi những hình nhân đó tiếp xúc với ngọn lửa xanh thì lập tức bị ngọn lửa bao phủ, hoàn toàn bị ngọn lửa bao trùm.
Bốn hình nhân này kịch liệt run rẩy vài cái, rồi ngã xuống đất, ngay sau đó thì hóa thành tro tàn.
“Gì vậy?”
Hai mặt đạo sĩ suýt chút nữa rớt ra ngoài.
Ông ta không dám tin vào những gì mà mình nhìn thấy, bốn hình nhân Hóa Cảnh nhị phẩm đắt tiền của ông ta, vậy mà hoàn toàn biến mất rồi.
“Sư huynh, huynh không được rồi.” Giác Mộc Thành lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ông ta chậm rãi lui về phía sau.
“Ông còn có thủ đoạn nào khác không, nếu không thì ông chết chắc rồi.” Tần Trạm cười nhạo.
“Ông đây vẫn còn chiều khác, nhất định có thể giết được mày.” Đạo sĩ nghiến răng.
Ông ta lại phất tay áo, một hình nhân lớn xuất hiện, tản ra tu vi Hóa Cảnh tứ phẩm.
“Ông có rất nhiều hình nhân nha.” Tần Trạm càng ngày càng cảm thấy đạo sĩ này có quan hệ với phái Thánh Tuyền, nếu không sao lại có những hình nhân giống như vậy chứ.
“Giết nó cho tao. Đạo sĩ hét lên.
Thân thể to lớn của hình nhân này phỏng thẳng về phía Tần Trạm.
Tần Trạm đang muốn làm theo cách cũ, đột nhiên, trong tiềm thức của anh, Vô Tự Thiên Thu đó đột nhiên khẽ động.
Tần Trạm nhất thời ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được phản ứng chủ động của Vô Tự Thiên Thư.
Mà trong khi ngẩn ra này, Tần Trạm bị hình nhân đánh trúng vào người, anh bay ra ngoài, đập vỡ một tảng đá to.
“Ha ha, ông đây biết cậu không có ngọn lửa đó nữa mà.”
Đạo sĩ lau mồ hôi, lại trở lên kiêu ngạo.
Sau đó, ông ta ra hiệu cho hình nhân lao về phía Tần Trạm, không ngừng đấm đá trên người anh.
Kim loại va chạm vào thân thể của Tân Trạm, vậy mà lại phát ra âm thanh binh bốp.
Trong vòng mấy giây, hình nhân đã tung ra hàng trăm cú đấm.
Cuối cùng là một cú khiến Tần Trạm ngã xuống đất.
Lần này thật sự xong rồi, sắc mặt mọi người vô cùng tái nhợt.
“Tôi không tin, chịu bao nhiêu cú đấm như vậy, mà cậu còn không chết.” Đạo sĩ cười nhạo.
Ông ta đi qua muốn lấy chuỗi Phật của Tần Trạm.
Mà đúng lúc này, một thân hình bay từ trong hố lớn này ra, đạo sĩ giật mình, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Sau khi Tần Trạm bật dậy, thì đấm một cú vào mặt đạo sĩ, khiến ông ta ngã lăn xuống đất.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, phát hiện Tân Trạm vậy mà lại không bị tổn thất gì cả.
Sau đó Tân Trạm giơ tay ra, trực tiếp nhấc đạo sĩ lên như nhắc một con gà.
Ngọn lửa xanh mờ ảo lơ lửng trước mặt đạo sĩ, ngọn lửa nóng rựa tản ra khí tức vô cùng nguy hiểm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể khiến đạo sĩ tan chảy.