Chương
“Tần Trạm chết chắc rồi. Không ai có thể sống sót dưới U Lam Minh Hỏa đâu.” Trưởng lão Diệc Hỏa Tông chắc chắn nói.
Thiếu tông chủ cũng vô cùng tự tin, đi về phía Tần Trạm, định lấy chiến lợi phẩm mà Tân Trạm lưu lại.
Mà ngay khi anh ta tiến lại gần
Tần Trạm.
Đảm lửa đó đột nhiên đung đưa mấy cái, một thân ảnh đột nhiên bay ra, trực tiếp lao đến Thiếu tông chů.
Một đấm đột nhiên lao đến, nặng nề đập vào mặt anh ta, khiến Thiếu tông chủ trực tiếp bị đánh bay.
Tân Trạm hạ xuống đất, mọi người nhanh chóng chấn động.
“Cái gì?” Trưởng lão Diệc Hỏa Tông lộ ra vẻ không thể tin được.
Thân thể Thiếu tông chủ rơi xuống giống như thiên thạch, âm một tiếng va vào đống đổ nát, khiến vô số khói bụi cuộn trào.
“Tân Trạm.”
Nhóm người nhà họ Vân không dám tin vào những chuyện trước mắt, đến cả võ giả Diệc Hỏa Tông cũng kinh ngạc không nói lên lời.
Lúc này, Tần Trạm bình yên vô sự đứng đó, làm gì có cảm giác bị ngọn lửa thiêu đốt chứ.
Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa như vậy, mà Tân Trạm vẫn không hề bị tổn thất chút nào.
“Chuyện này không thể nào.
Thiếu tông chủ ôm mũi đứng dậy, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Hơn nữa, tôi còn phải cảm ơn anh.”
Khóe miệng Tần Trạm nhếch lên một nụ cười, anh búng tay.
Trước sự kinh ngạc của nhóm người Diệc Hỏa Tông, một ngọn lửa
U Lam lơ lửng trước mặt Tần Trạm đối với ngọn lửa phía sau anh, giống như cá voi nuốt nước biển vậy.
Trong phút chốc ngọn lửa này hòa vào trong U Lam trước mặt Tân Trạm, vậy mà lại hoàn toàn hấp thu ngọn lửa của Thiếu tông chủ.
Nhất thời, phạm vi ngọn lửa mở rộng, ngọn lửa U Lam lúc trước đã bùng nổ gấp đôi.
“Đúng lúc đang không biết lấy U Lam Minh Hỏa này từ đâu.” Tần
Trạm cười nói.
“U Lam Minh Hóa, sao anh cũng có U Lam Minh Hỏa?”
Thiếu tông chủ không thể tin nổi nhìn ngọn lửa U Lam trên tay Tân Trạm, rõ ràng vật này chỉ có tông chủ Diệc Hỏa Tông và anh ta mới có thể dùng được.
Đột nhiên, anh ra cũng hiểu ra.
“Trong rừng rậm độc chưởng, chính là anh sử dụng ngọn lửa này sao?” Ánh mắt thiếu tông chủ phát lanh.
“Đúng vậy. Có điều nguồn lửa của tôi không nhiều, còn phải cảm ơn anh vừa rồi đã nhập ngọn lửa này vào trong cơ thể tôi.”
“Anh.” Thiếu tông chủ suýt nữa nôn ra máu, không ngờ chiêu cuối lớn nhất của mình lại không thể giết được đối phương, ngược lại còn đem lại lợi ích cho đối phương.
“Để bảo đáp, tôi cũng tặng cho anh một chút đồ.”
Ánh mắt Tần Trạm xẹt qua tia lãnh khốc, Thiếu tông chủ này định thiếu chết mình, không thể gọi là vô liêm sỉ, mình tất nhiên phải cảm kích một phen mới được.
Thanh kiếm Thanh Đồng đột nhiên được rút ra, sáu đạo phong an no tung.
Lúc này kiếm Thanh Đồng có một luồng kiếm quang ngút trời, bay thẳng lên trời, phẩm chất đã vượt qua thiện cấp rồi.
“Chu Thiên mười ba trầm.”
Tân Trạm hét lớn, thân ảnh lỏe lên, ánh sáng trên kiếm Thanh Đồng phát động, kiểm quang không ngừng.
Trảm thứ bảy và thứ tám liên tục được sử dụng, đánh cho thiếu tổng chủ kia một đường lui lại, cuối cùng trảm thứ chín được đánh ra.
Kiểm quang bao phủ bầu trời mãnh liệt chém xuống, trực tiếp đánh thiếu tông chủ lún sau xuống lòng đất.
Khói bụi tan đi, thiếu tông chủ chậm rãi đứng dậy, lúc này, quần áo anh ta rách rưới, trên ngực còn có một vết chém sâu, khỏe miệng tràn máu tươi.
Mọi người chấn động, Tân Trạm vậy mà lại đánh Thiếu tông chủ ra nông nỗi thế này.
“Anh chỉ là một phế vật ngoại giới hóa cảnh tam phẩm, vậy mà lại làm tổn thương thân thể tôn quý của tôi.”
Hai mắt Thiếu tông chủ trợn từng, nhìn thân thể thảm hại của mình, máu trào dâng.
Anh ta tức giận hét lên, đột nhiên bay lên không trung, trên người lại phóng ra vô số linh khí màu đen, lần này trực tiếp quét sạch mọi người có mặt.
Những cao thủ như Tân Trạm, Diệp Thành và cậu chủ nhà họ Phong thì đương nhiên không bị trúng chiều.
Nhưng còn những võ giả của Diệc Hỏa Tông, nhà họ Phong và nhà họ Tào thì đen đủi rồi.
Bọn họ không kịp chạy trốn, lập tức bị linh khí màu đen bao trùm, máu tươi hầu hết bị rút lấy
Đến cả một số võ giả nhà họ Vân cũng bị trúng chiêu “Cho dù ông đây có chết cũng sẽ không để các người hại người đầu.
Những người nhà họ Vân này khá cứng rằng, không thể trốn được lên đã trực tiếp tự bạo thân thể “Cậu Trạm, thay tôi báo thù.” Trước khi chết, bọn họ hét to.
Đây cũng là lý do tại sao lúc trước Thiếu tông chủ không hấp thu được đối thủ, bởi vì bọn họ có thể tự bao.
Mà khí tức của Thiếu tông chủ, cũng vì hấp thụ mà không ngừng tăng lên.
“Không thể để anh ta đột phá dễ dàng như vậy được.
Đồng tử Tần Trạm co rút, thân hình đột nhiên lao lên.
Lúc trước anh đã từng thấy qua chiêu thức lợi hại này rồi, không thể để đối thủ dễ dàng như ý được. Các loại chiêu thức không ngừng tuôn ra, đánh cho thiếu tông chủ kia rách da toát thịt, máu chảy không ngừng.
Nhưng đối phương lại giễu cợt, vẫn bất động. Những dòng máu kia nhập vào cơ thể anh ta, khiến vết thương của anh ta nhanh chóng hồi phục, tu vi không ngừng tăng cao.
“Tần Trạm, chết đi.”
Tu vi của Thiếu tông chủ, đạt đến hóa cảnh lục phẩm đỉnh phong mới ngừng lại.
Khóe miệng anh ta nhếch lên, thân hình lao vụt ra, nhanh như dư ảnh vậy.
Tần Trạm chỉ cảm thấy trước mặt choáng váng, không kịp bắt lấy thân thể của đối phương, thì đã bị thiếu tông chủ lao đến trước mặt.
Sau đó anh ta đấm mạnh một cái vào ngực Tần Trạm, Tần Trạm đột nhiên lui lại, đụng vào vô số tảng đá lớn.
Thiếu tông chủ theo đà leo lên, thân thể lại xông qua, bắt lấy Tân Trạm, hung ác ném lên trời.
Sau đó đạp mạnh một cái lên không trung, Tân Trạm rơi xuống như sao băng, ầm một cái đụng xuống mặt đất.
Mặt đất rung chuyển, một hố lớn xuất hiện.
“Tần Trạm, tôi xem lần này anh có bản lĩnh gì để lật chuyển nữa. Thiếu tông chủ lơ lưng trên không trung, điên cuồng cười lớn.
Mạnh yếu nhanh chóng đảo ngược.
“Tần Trạm.”
Diệp Thành và Lạc Việt Ban ở một bên thấy vậy thì lộ ra vẻ lo lắng.
Nhưng bọn họ vốn dĩ đã không bằng đối thủ, căn bản không thể giúp được.
Bây giờ đang phân tâm, bị cậu chủ nhà họ Phong và nhà họ Tào áp đảo, không ngừng lui lại, vết thương trên người không ngừng tăng lên.
Dưới hố sâu, thần tinh Tân Trạm ngưng trọng, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Tần Trạm hóa cảnh lục phẩm đỉnh phong cao cao tại thượng kia. Đối phương hoàn toàn trở thành một đại ma vương không ai có thể đối phó được.
Cho dù là lực lượng, tốc độ, sức mạnh thân thể, thậm chí là kinh nghiệm chiến đấu, lúc này đổi phương hoàn toàn dẫn trước mình.
Nếu như đối phương là võ giả bình thường, hóa cảnh lục phẩm, Tân Trạm có thể sẽ nhếch nhác, nhưng không phải không có cách nào đối phó.
Nhưng đối phương lại là người tài giỏi, hào kiệt một phương, bản lĩnh thông thiên, như vậy, tu vi đã trở thành một khoảng trống khó có thể vượt qua được.
Nhưng ý chí chiến đấu trong mắt Tân Trạm không hề giảm bớt
Cho dù là Phương Hiểu Điệp, vì những võ giả chết thảm của nhà họ Vân, hay là vì mình.
Thì anh cũng phải thắng trận này.
Mà đối với Thiếu tông chủ dường như không có đối thủ này, nhưng mình cũng không phải là không có phương pháp.
Còn có một chiêu cuối cùng.
Ánh mắt Tần Trạm xẹt qua tia quyết đoán.
Anh móc ra một đan được đen kịt từ trong túi chứa bảo vật.
Đan dược này vừa được lấy ra, nhất thời một hắc khi ngút trời lan ra, khiến không gian bao phủ một tầng sương đen.
Vật này chính là Hóa Ma Đan.
Bảo vật này được lấy từ hội trưởng của Hội Phạn Thiên.
Lúc đó tu vi hội trưởng Hội Phạn Thiên chưa đạt đến hóa cảnh, sau khi nuốt xuống đan dược này, trực tiếp thăng lên nhất phẩm đỉnh phẩm.
Mà ông ta lúc đó thậm chí còn chưa hấp thu được một phần mười lực lượng của Hóa Ma Đan này.
Nếu như thân thể của mình mà hấp thụ, thì Hóa Ma Đan này có thể nâng cao tụ vi của mình đến cảnh giới nào?
Tần Trạm rất mong đợi.
Mặc dù mẹ từng nói, sau khi dùng Hóa Ma Đan này thì sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, không đến lúc không làm gì được thì không nên thú.