Chương
Đột nhiên có một ác linh như đang đâm đầu vào chỗ chết, điên cuồng va đập vào vòng hộ pháp của ông Kiếm.
Trong vài khắc ngắn ngủi, vòng hộ pháp của ông Kiếm không ngừng loé ra tia sáng, lung lay như sắp vỡ.
“Con ác linh dám tu hú chiếm tổ chim khách này, giao cho lão phu đi!”
Sắc mặt ông Kiểm đỏ lên, ra sức gia cố vòng hộ pháp, nhưng ác linh bên ngoài thật sự quá nhiều.
Ở bên kia, hai ông Hắc Bạch cũng lấm tấm mồ hội trên trán, mấy trăm ác linh dí sát phía sau cũng ít nhiều khiến họ trầy trật.
Còn Tần Trạm bây giờ đang đứng trước lá bùa thứ tám.
Tám lá bùa này tạo thành một trận pháp, còn nếu chỉ có bảy lá sẽ bị khuyết thiếu linh khí, ấy vậy mà chỉ có một lá bị tổn hại.
Tần Trạm cẩn thận nghiên cứu lá bùa, loại bùa này cũng không quá phức tạp, nói cách khác là sau khi tu luyện những thuật này với Phù Ma thì giờ đây, số lượng bùa chú đã được yểm mà Tần Trạm chưa thấy qua cũng không nhiều lắm.
Cho nên nếu muốn cải tiến thì cũng không quá phức tạp, ít nhất thì cũng không là gì khi so sánh với sự nan giải của việc truyền thụ linh khí một lần nữa.
Nhưng lúc này đây, Tân Trạm lại chợt hiểu được phần nào.
Sau khi pháp trận bùa chú hoàn thành, nước trong Hồ nước thần lại được tinh lọc, không còn ác linh mới sinh ra.
Nhưng đồng thời, những ác linh đã và đang tồn tại cũng không vì thế mà tiêu biển.
Đường đường là một hồ tẩy kiếm rất linh mà lại một đám ác linh chiếm giữ, Tần Trạm cũng có phần tiếc nuối, nhưng quan trọng hơn là Tân Trạm phát hiện ra, sau khi người lập trận pháp này hoàn thành thiết kế ban đầu thì ông ta đã để lại một vài đường lui.
“Nếu như sửa đổi lá bùa này như vậy, không những ngăn chặn việc tổn hại đến phần tinh hoa của hiệu quả, mà còn có thể tiêu diệt ác linh.
Đôi mắt Tân Trạm loé lên, âm thầm bội phục thủ đoạn của Vạn Luyện Tông thế hệ trước, có lẽ đối phương đã suy tính hết thảy ngay từ đầu.
“Vấn đề hiện tại là để lá bùa mới này ổn thoải tiêu diệt tất cả ác linh, cần phải giữ chân những ác linh này, nhanh chóng mở trận pháp”
Tần Trạm nhìn về phía ông Kiểm đang truyền thần thức cho anh.
“Ha ha, thằng nhóc này dám to mồm với ta là quyết tâm tiến lên, sống chết không lùi, đã vượt qua bao nhiêu chông gai để đến đây rồi mà lại sợ sao?”
Ông Kiếm cũng cười nói: “Cậu không cần phải lo cho lão già này, cứ theo ý cậu mà làm, dù sao chuyện sống chết lão phu cũng tính toán từ lâu rồi, nếu làm thì dứt khoát lên!”
“Tiền bối, tôi hiểu rồi.” Tần Trạm gật đầu, ảnh mắt loé lên một tia kiên quyết.
Anh quét một chưởng qua, trong tích tắc lá bùa cũ kĩ hoá thành tro bụi.
Sau đó Tần Trạm nhằm hai mắt lại, buông bỏ hết thảy mọi thứ, rồi anh vận chuyển linh khí toàn thân tụ lại ở giữa ngón tay phải.
Tần Trạm lao về hư không phía trước, từ tốn chuyển động ngón tay để tạo ra những vệt màu vàng, dần dần hình thành một lá bùa.
Cùng lúc đó, trong miệng ông Kiểm phun ra một ngụm máu tươi. Vòng hộ pháp kia xuất hiện một vết nứt thật lớn, sau đó rầm một tiếng, vỡ tung. Vô số ác linh đột ngột lao vào trong như đàn châu chấu.
“Chừng nào lão phu còn sống thì không một ai có thể làm Tần Trạm bị thương.”
Ông Kiếm lộ ra vẻ kiên quyết, hết lớn một tiếng.
Cơ thể ông cháy lên như một ngọn đuốc, hoá thành một thanh Trường kiếm rực lửa, chém một nhất khiến cho vô số ác linh tan thành mây khói.
Nhưng càng lúc càng có nhiều ác linh tấn công, ông Kiểm đành phải liên tục lùi ra sau.
“Tần Trạm, lão phu không chống đỡ được.” Ông quét mắt nhìn về phía Tần Trạm đang đứng tại chỗ khắc bùa, ông Kiểm lộ ra khuôn mặt tuyệt vọng, xem ra lần này không thắng được rồi.
Nhưng ông không hối hận, sứ mệnh của ông là linh hồn của kiếm thì ông sẽ dũng cảm tiến lên, tuyệt đối không sợ hãi.
Đột nhiên, ông Kiểm bị một ác linh đánh trúng, vang lên một tiếng rồi ngã xuống.
Sau đó là bạt ngàn ác linh chen nhau lao đến, nhằm vào Tân Trạm, trông như anh bị cần nuốt đến nơi rồi.
Nhưng tại thời khắc này.
Tần Trạm hạ xuống nét vẽ cuối cùng.
Vù!
Lá bùa màu vàng hình thành trọn vẹn, phát ra hào quang vàng rực trong nháy mắt.
Tân Trạm đánh vào một chiêu, lá bùa đột nhiên rơi vào vị trí ban đầu.
Mặt đất lập tức rung lên, hơi thở của tám lá bùa kết nối thành một rồi bất ngờ hình thành một trận pháp phù chú hoàn hảo.
Hào quang vàng rực bắn ra bốn phía, bao phủ toàn bộ khu vực, trông như một vầng thái dương đang mọc lên trên Hồ nước thần xanh biếc.
Trong phạm vi mà hào quang lan tỏa, ác linh lập tức kêu la thảm thiết, làn khói đen trong cơ thể chúng bốc hơi rồi hoá thành hơi thở thanh thuần trong chớp mắt.
Có một vài ác linh muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của chúng không có tuổi với kim quang, thường thì chưa chạy được bao xa đã bị ảnh hào quang nuốt chửng.
Chỉ trong thời gian vài nốt nhạc, toàn bộ Hồ nước thần đều đắm chìm trong ánh sáng vàng rực.
“Thành công.” Hai ông ông Hắc Bạch lơ lửng trên mặt Hồ nước thần, thở ra đầy nhẹ nhõm.
Ông Kiếm cũng thở hắt ra, đứng dậy trên mặt đất, ông nhìn sắc vàng bao phủ muôn nơi mà lộ ra vẻ rung động trong đáy mắt.
“Tất cả ác linh đều chết hết rồi sao?” Thậm chí ông còn không dám tin.
Ông đày ải bản thân không biết bao nhiêu cái trăm năm cũng chỉ áp chế được ác linh, thế mà chúng lại bị một lá bùa qua tay Tân Trạm chỉnh sửa tiêu diệt hết.
Bây giờ bên cạnh hai người chẳng còn nửa con ác linh nào, có chăng cũng chỉ là những vệt hơi thở tinh thuần trôi nổi trong không trung.
Ác linh cũng là do kiếm khí biến thành, nhưng không may nhiễm phải tà khí. Bây giờ hơi thở đã được thanh lọc nên chúng trở về kiếm khí tinh thuần nguyên bản, hơn nữa chúng không có tính công kích.
Trong đầu Tần Trạm đột nhiên xuất hiện một công pháp.
“Kiếm thể Thuần Linh.”
Trong hàng ngàn hàng vạn công pháp mà cha anh để lại có một phương pháp là hấp thụ tinh hoa của kiếm khí, lấy kiểm khí để rèn luyện bản thân, cuối cùng khiến cho cơ thể giống như một thanh bảo kiểm sắc nhọn xuất chúng, uy lực khôn cùng.
Thậm chí có thể dùng cơ thể để chặt gãy hết thảy binh khí lợi hại. Chỉ có điều, tuy thuật này rất bá đạo thật nhưng cần rất nhiều Kiếm khi Tinh thuần mới tu luyện được, trước đây Tần Trạm chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng dường như giờ đây chính là cơ hội hoàn hảo.
“Nếu tốt như vậy thì không thể lãng phí.”
Tần Trạm nhìn vô số kiếm khí đang bồng bềnh xung quanh, lộ ra dáng vẻ nóng lòng.
Anh lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển những linh hồn của kiếm tinh khiết này, đột nhiên cơ thể anh giống như một cái lốc xoáy thật lớn.
Kiếm khí ở bốn phương tám hướng đều bị lực hút này dẫn dắt, sau đó điên cuồng lao mạnh vào trong cơ thể Tân Trạm.
“Còn tôi nữa, thằng nhóc thổi tha nhớ chừa cho tôi một chút.”
Ông Kiểm đứng dậy khỏi mặt đất, bất chấp sự lộn xộn trên người.
Nhìn thấy Tần Trạm hấp thụ thoải mái như vậy, ông cũng không nhịn được mà ngồi xếp bằng bên cạnh Tân Trạm, cũng bắt đầu hấp thụ kiếm khí.
“Trịnh Mặc, tôi truyền cho anh một bộ công pháp, học được nhiều hay ít thì phải dựa vào phúc phận của anh rồi.”
Tân Trạm ngẫm nghĩ, dù sao thì số kiếm khí không dùng tới này cũng bị lãng phí cả, vậy chẳng bằng truyền chúng cho Trịnh Mặc.
Trịnh Mặc bước ra từ hư không, khi anh ta nhìn thấy bộ thể thuật này thì sắc mặt thoáng thay đổi, cẩn thận quan sát một lát rồi ngồi xếp bằng xuống phía dưới.
Trong khu vực này lập tức xuất hiện ba vòng xoáy, những kiếm khí do ác linh để lại này đều bị bọn họ hấp thu rất điên cuồng.
Mà trong ba lốc xoáy này thì rõ ràng sức hấp thu của Tần Trạm vô cùng khủng khiếp, đường như bảy phần kiếm khí đều bị anh hấp thu vào bên trong cơ thể.
Ba phần còn lại thì hai phần về Ông Kiếm, một phần bị Trịnh Mặc hút đi.
“Tôi không chịu, hai cái thắng súc vật này, hấp thụ kiếm khí kiểu gì mà nhanh thế.” Ông Kiểm nhìn thấy kiểm khí bị Tần Trạm hấp thụ mãnh liệt, ông trừng mắt, phẫn nộ nói.
Rõ ràng ông là tiền bối mà lại còn không nhanh không khoẻ bằng thắng hậu bối Tân Trạm, ông cảm thấy cực kỳ thất bại.
“Tiền bối, chỉ là tôi muốn sống tiết kiệm, không muốn lãng phí thôi mà?” Tần Trạm cười cười, nhưng linh khí vẫn không ngừng lao vào, không ngừng bị anh hấp thụ.
Kiếm thể Thuần Linh tăng lên bằng một tốc độ kinh người, nhanh chóng đạt tới mức độ hoàn mỹ.
Nói cho cùng, chỉ sợ người thiết kế ra bộ công pháp này cũng không ngờ rằng bên trong Vạn Luyện Tông sẽ có một nơi ngập tràn kiếm khi tinh thuần như vậy.
“Cái thăng nhóc này.”
Ông Kiếm dở khóc dở cười, dù sao cũng không chơi lại nên ông không thèm hút nữa, dứt khoát đứng lên.