Chương
Cuộc va chạm này kết thúc, tình cảnh lập tức trở nên im lặng hơn nhiều. Đôi mắt đẹp của Tô Cần Du đảo một vòng, cô ta lôi Chúc Diêu sang một bên để nói chuyện. Nhưng vì vừa rồi cô ta dung túng Hùng Tuyển nên Chúc Diêu tỏ ra lạnh lùng với cô ta hơn.
Hùng Tuyền khịt mũi với Tần Trạm một tiếng, đứng ở nơi xa. Thấy thái độ của anh ta như khinh thường làm bạn với anh, Tần Trạm cũng mặc kệ, lập tức nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Hừ, một tên phế vật mà cũng tinh tướng” Hùng Tuyền “hừ” một tiếng, càng tỏ ra khó chịu với anh hơn.
“Sao tên Đậu Kiêu của Khẩu Tiên Tông vẫn chưa toi? Le mà le mé!”
Thời gian cứ thế trôi qua, mặt trời đã sắp lên cao, Hùng Tuyển tỏ ra hơi khó chịu.
Ma ha, đường xá xa xôi, các vị phải đợi lâu rồi.
Hùng Tuyến vừa dứt lời thì có người đáp lại. Ở nơi có hai bóng người đang bay tới, sau đó lần lượt hàxuống đất.
Tấn Trạm nhìn sang thì đó là hai người đàn ông, Người phía trước thì mặt như ngọc mái, tinh thần phần chần. Người đẳng sau thì có thân hình giống đàn ông, nhưng lại đội mũ rộng vành, che diện mạo của bản thân.
“Một tên phế vật tới rồi, bây giờ lại thêm một người giấu đầu lộ đuôi tới. Hùng Tuyến càng tỏ ra khó chịu hơn, anh ta chỉ vào người đàn ông đội mũ rộng vành quát: “Này, bỏ cái mũ rộng vành xuống để ông đây nhìn mặt mày xem nào.”
“Hùng Tuyền, anh nổi điên gì vậy?” Đậu Kiêu hơi đổi sắc mặt, trách cử.
Người đàn ông đội mũ rộng vành ở phía sau ngăn anh ta lại.
“Muốn nhìn mặt tôi, anh có tư cách sao?” Người đàn ông đội mũ rộng vành cười gắn nói.
“Ha ha, mày còn giả vờ giả vịt giỏi hơn cả thắng nhãi kia đấy. Ông đây không tin mày là đối thủ của tao” Hùng Tuyền cười lớn, đột nhiên lao tới
Cánh tay to như tay gấu kia bỗng nhiên chụp về phía mũ rộng vành của người đàn ông. Anh ta định giặt mũ rộng vành của đối phương xuống.
“Muốn chết a?” Người đàn ông đội mũ rộng vànhkhịt mũi một tiếng, đánh một chường ra, hơi thở cuốn cuộn như sóng.
Tay của hai người chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ lớn, một lượng khi kình lớn bắn ra làm bụi tung lên mi mit. Hai người tung ra một chường, nhưng người đàn ông đội mũ rộng vành chỉ lui lại nửa bước, còn Hùng Tuyền thì bị đánh bay ra ngoài, lùi lại phía sau ba bước.
“Các hạ là ai?”
Mặt Hùng Tuyến hơi biến sắc, không còn ngông cuồng như trước nữa mà tỏ ra cẩn thận.
“Hừ, không phải anh muốn biết tôi là ai sao? Bây giờ, anh nhìn cho rõ đi!”
Người dân ông kia bỏ mũ rộng vành ra, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo.
“Anh… Anh là Triệu Lam Sơn, Thánh từ thứ sáu của Vấn Tông”
Nhìn thấy tướng mạo của người kia, Hùng Tuyền giật mình, đột nhiên thốt lên,
Chúc Diễu và Tô Cần Du đều tỏ ra ngạc nhiên, không ngờ người mà Đậu Kiên tìm tới giúp đỡ lại là Văn Tông Thánh Tử.
Tấn Trạm thì thấy hơi tò mò, Thánh từ thứ sáu t không biết tu vi của anh ta so với Trường Quốc Tuấnthì thế nào. Nhưng chắc sau này sẽ có cơ hội nhìn thấy thôi.
“Lúc trước, tôi không biết là Thánh tử nên đã đắc tôi, mong được tha thứ.” Hùng Tuyền vội vàng chấp tay nói xin lỗi,
Bảy vị Thánh từ đứng đầu của Vấn Tông có thực lực đồng đều, không hề kém năm người đứng đầu bảng Anh hùng. Hơn nữa, bọn họ còn có thân phận cao quý. Anh ta chỉ là một người trong gia tộc nhỏ của Khẩu Tiên Tông mà thôi. Trước mặt của đối phương, bản thân anh ta không có tư cách để khinh thường.
“Coi như anh thức thời đấy.”
Triệu Lam Sơn lạnh lùng cầm lấy mũ rộng vành, đảo qua đám người. Đám Chúc Diêu thì anh ta biết hết rồi, chỉ còn lại Tần Trạm là lạ mặt thôi. Nhưng khi phát hiện ra hơi thở của anh thì anh ta quay đầu đi.
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi.” Triệu Lam Sơn cũng không hỏi họ tên của Tần Trạm là gì, lập tức lên tiếng.
Đậu Kiêu, Hùng Tuyền và Tô Cần Du đều cười gật đầu, dường như mấy người này coi anh ta là chủ vậy. Sáu người cất bước, chẳng mấy chốc đã biến mất trong dãy núi Yến Giao. Vượt qua mấy ngọn núi lớn cá nhóm đi tới trước một trận pháp dịch chuyển. Lúc này,Tần Tram mới biết hóa ra cách Tấn Môn không xã có một di tích của Cổ tông môn,
Nhưng vị trí của di tích này bị ẩn nấp, nếu không phải có mấy gia tộc của thế giới ẩn này, e rằng cả đời này anh cũng không có cơ hội nhìn thấy nó. Bóng dáng của mấy người lóe lên, lập tức tiến vào trong trận pháp. Đợi tới lúc bóng dáng của cả đám xuất hiện một lần nữa, Tần Trạm phát hiện ra mình đang ở trước một mảnh rừng rậm lớn. Cánh rừng phía trước vô cùng tưới tốt, cây cối che kín trời, màu xanh lá cây kéo dài về phía trước, tới thẳng một ngọn núi lớn mới ngừng lại.
“Các vị, đích đến của chuyện này này chính là ngọn núi cao kia. Nơi đó có một phế tích thí luyện của Cổ Luyện Thể Sĩ. Đậu Kiêu nói với nhóm người “Ba người chúng tôi đã từng đi qua quãng đường này một lần, yêu thủ cũng không mạnh lắm. Nhưng mọi người vẫn phải cẩn thận để phòng đấy.”
Tất cả mọi người gật đầu. Trong rừng núi rậm rạp này, yêu thú sẽ có ưu thế hơn con người rất nhiều. Vì thể không ai dám chủ quan. Mấy người tiến vào trong rừng, tốc độ cũng chậm dẫn, nhưng vẫn coi như khả nhanh. Triệu Lam Sơn – Thánh từ thứ sáu kia dẫn dầu, anh là cảm trong tay một cái roi dài màu đen trênngười thả ra hơi thờ sắc bén.
Một vài yêu thủ không có mắt nhìn dám tiến tới gần đều bị anh ta giết chết bằng một roi. Hùng Tuyến tiến tới gần Triệu Lam Sơn, l kh đi phía sau anh ta. Trên đường đi Hùng Tuyển liên tục nịnh hót Triệu Lam Sơn, trên mặt lúc nào cũng là vẻ cười cười nịnh not.
Tần Trạm cười khẩy trong lòng, tên Hùng Tuyển này đúng là kẻ gió chịều nào xoay chịều đó. Anh ta cho rằng anh không có thực lực nên tỏ ra lạnh nhạt, còn thấy người mạnh thì a dua nịnh bợ. Đúng là người thực dụng.
Có Triệu Lam Sơn mở đường, mặc dù trên đường đám người bị đàn yêu thủ tập kích mấy lần, nhưng mọi người đều duy trì vẻ thận trọng. Tấn Trạm cũng góp chút sức mon, coi như gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy Lúc anh tiêu diệt yêu thủ chỉ cầm một trường kiểm có bề ngoài xấu xỉ, động tác cũng không nhanh, không chậm. Hùng Tuyển thấy thế càng xem thường Tần Trạm hơn. Mấy tiếng sau, cả nhóm đã đi qua rừng rậm, đi tới chân ngọn núi lớn kia. Nơi này có một kiến trúc có sừng sững, cả đám người tiến vào bên trong. hiểm.
Tan Trạm phát hiện ra trên mặt đất ở bên trongtòa nhà nhà này có khắc một trận pháp cổ. Trong trận pháp này có đặt sáu cái bổ đoàn, dường như đó là sáu chỗ ngồi.
“Các vị, tôi và Thánh nữ Chúc Diêu, Thánh nữ Tổ Cần Du đã từng tới nơi này. Lúc đó, chúng ta phát hiện ra trận pháp này có thể dẫn sáu người vào. Vì thế khi đó, ba chúng ta không ra tay, về tìm các vị tới đây. Lúc này, tôi đã nghiên cứu một chút chuyện liên quan tới cái sân tập luyện này” Mấy người đi vào đại điện, Đậu Kiên chỉ vào trận pháp cười nói.
“Ô! Anh lại có phát hiện mới à? Anh không nên giấu giếm chúng tôi chứ.” Đôi mắt của Tô Cần Du sáng quắc, cô ta cười tùm tìm nói.
“Ha ha, đương nhiên rồi.” Đậu Kiêu gật đầu nói.
“Căn cứ vào sự phát hiện của tôi, bên trong sân tập luyện của Cổ Luyện Thể Sĩ, không chỉ có một cơ duyên. Mà sau khi tiến vào bên trong, ai giết được càng nhiều yếu thủ thì càng nhận được nhiều lợi ích. Nhiệm vụ cần hoàn thành này không giới hạn ở cá nhân ai cả, có thể hoàn thành nhiệm vụ bằng đoàn đội Ví dụ như ai giết được yêu thủ, chỉ cần đồng đội ở bên cạnh thì công lao giết yêu thủ này sẽ được chịa làm hai phán “Sau khi công trung được tích lũy tới một mức nhất định sẽ nhận được phần thưởng. Vì thế, sau khi tiến vào trong, chúng ta phải cố gắng giết nhiều yếu thủ vào. Đậu Kiêu liêm mỗi nói.
“Đậu Kiêu, không biết anh có ngại hay không, chúng ta.” Tô Cần Du đảo mắt, định nói gì đó.
Đậu Kiêu lại như hiểu ý của cô ta, cười nói: “Thánh nữ Tô Cần Du, trước khi tới đây, tôi đã hứa ở tổ đội với Thánh từ nhà họ Triệu rồi. Xin lỗi nhé!”
Tô Cần Du lập tức tỏ ra thất vọng, gượng cười một tiếng.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, tiến vào trong bí cảnh đi.” Triệu Lam Sơn khẽ quát, mấy người đều ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Đậu Kiêu lập tức đánh một luồng hào quang ra, trận pháp được khởi động, hào quang phủ xuống bao phủ cả sáu người.
Tần Trạm lập tức cảm thấy hoa mắt, khi xuất hiện lần nữa thì anh thấy bản thân đang đứng trên một mảnh đất trống.