Chương
“Lần này đến đây là để báo cáo việc này với tông chủ.” Biểu hiện của trưởng lão cung kính, hơi khom người nói.
“Chúng ta đã phát thiệp mời đến mười người đứng đầu bảng anh tài, đối phương hứa hẹn sẽ tham gia thịnh hội lần này. Lần Thiên Kiêu Thịnh Hội này chắc chắn sẽ long trọng chưa bao giờ có.”
Tông chủ Vấn Tông gật đầu, không tỏ rõ ý kiến của mình mà tiếp tục tu bổ cây khác. “Những công tác chuẩn bị cũng đã được sắp xếp xong, ngày mai có thể bắt đầu trận giao đấu đầu tiên như đã định.” Trưởng lão lại nói thêm một vài nội dung cụ thể.
“Còn Tần Trạm kia thì thế nào?” Sau khi tông chủ Vấn Tông nghe xong thì đột nhiên mở miệng hỏi: “Đạo sĩ Bồ từng gieo quẻ cho tất cả thiên tài khắp thiên hạ, những thiên tài kia đều có thể xem được hết quá khứ và tương lai, thế nhưng chỉ có vận mệnh của người này là không thể dùng quẻ để thấy được, ông phải để ý đến người này nhiều hơn.”
“Tông chủ yên tâm, Tần Trạm kia hơn phân nửa đã rút lui khỏi cuộc tranh tài của những thiên tài rồi.” Trưởng lão cười nói: “Trong trận chiến với nhà họ Phong, kinh mạch của hắn đã bị đứt đoạn, sức mạnh suy giảm đi nhiều.
“Như vậy cũng tốt, lần này Vấn Tông của chúng ta đi lại đi theo con đường của Song Linh Môn năm đó, không thể để bất kỳ người nào chen chân vào. Năm đó kể cả mười vị Thiên Kiêu của Song Linh Môn đã sắp thành công lại thất bại, Vấn Tông chúng ta phải cẩn thận.”
Tông chủ Vấn Tông Tông hít sâu một hơi, quay đầu nhìn trưởng lão. “Phía sau núi đã sắp xếp thế nào? Những tên tội phạm kia phải canh giữ thật kỹ, không được để họ gây sự vào lúc này.”
“Tông chủ yên tâm, tôi đã sắp xếp xong xuôi đảm tù nhân rồi, những tên phản bội kia sẽ không thể nào gây sóng gió vào lúc này được.” Trưởng lão tự tin nói.
Tông chủ Vấn Tông gật đầu, đang lúc muốn nói thêm gì đó thì.
Đột nhiên trong lòng ông ta hiện lên một suy nghĩ, ông ta biến sắc, nhanh chân đến chỗ lan can của tầng lâu.
Trưởng lão ngẩn người, rồi cũng nhanh chân đuổi theo.
“Hướng Tiên cung, đó là thủ triều? Vừa rồi có một thủ triều rồi, bây giờ lại thêm một lần nữa?” Tông chủ hơi nhíu mày, gương mặt trưởng lão cũng hiện lên sự nghi ngờ “Trưởng lão Tuân, ông mau đến Tiên cùng xem thế nào, xem xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Giọng nói của tông chủ còn chưa xong thì mặt đất bất ngờ rung động.
“Trích Tinh Các!”
trưởng lão Tuân bất ngờ kêu lên.
Ở nơi xa xa trước tầm mắt hai người, một tòa lâu cao nghiêng sang một bên, sau đó đột nhiên sập xuống.
“Bên đó do Triệu Tân Đông phụ trách tiếp đó, cuối cùng đã làm gì thế!” Sắc mặt của trưởng lão Tuân vô cùng khó coi.
Vẻ mặt của tông chủ vẫn khá bình tĩnh, nhưng trong con người đã hiện lên một tia sáng lạnh.
“Đi điều tra nguyên nhân rồi giết chết”
“Vậy tôi đi đây.” Tâm tình trưởng lão Tuân căng thẳng, ông ta đột nhiên bay ra ngoài.
Đôi mắt tông chủ nhìn về phía xã sau đó giương tay lên. Một luồng hơi thở lớn ngưng tụ lại giữa không trung, hóa thành một chưởng ấn màu xanh.
Ông ta phất tay một cái, chưởng ẩn cứ thể bay ra ngoài, biến mất giữa trời.
Bên trong Tiên cung lúc này đã vô cùng hỗn loạn.
Những vị khách kia đều căng thẳng không thôi, liên tục mở pháp trận để ngăn cản quái thú Bóng dáng Tần Trạm bay đến, anh không định đối phó với những vị khách này, anh dùng Dụ Yêu Đan dẫn những con quái thú này đến thắng Quan Tinh Các. Một tòa lâu sụp đổ, Tân Trạm vẫn cảm thấy chưa đủ, anh muốn cả hai kiến trúc lớn của Vấn Tông đều bị thủ triều đánh sập.
Lúc này, những pháp trận bên ngoài đã bị quái thủ phá nát, mấy nghìn con quái thủ xông thẳng vào Tiên cung, phá hoại khắp nơi.
Nhưng rất nhiều cường giả bên trong Vấn Tông cũng cảm nhận được tình huống, đến đây chiếm giết quái thú.
Thế nhưng số lượng quái thủ quá nhiều, chém giết thế nào vẫn còn hàng nghìn con như cũ, theo sau Tần Trạm đến Quan Tinh Các. “Nghiệp chướng chết tiệt Triệu Tân Đông đã mồ hôi đầm đìa, anh ta đứng trôi nổi giữa không trung, không ngừng đánh ra từng đạo ảnh sáng rực rỡ, liều mạng giết chết quái thú.
Nhưng những con quái thủ kia không hề sợ chết, cũng không hề tránh né, cứ xông thẳng đến Quan Tinh Các.
“Triệu Tân Đông, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, trong hư không hơi lay động một chút, một trưởng lão mặc áo bào màu tro bước ra, nhìn anh ta gầm lên. quyết, trong nháy mắt giữa không trung hiện ra sáu con rồng lửa khổng lồ, chúng nó gào rú lên, đánh thắng đến chỗ những con quái thú Nhất thời, một đám quái thủ lớn bị rồng lửa tấn công, trên người chảy lên, kêu la thảm thiết ngã xuống.
Nhưng vẫn có vô số quái thú chạy thẳng đến Quan Tinh Các như cũ.
Trên trán trưởng lão Trịnh đã đổ đầy mồ hôi.
Đây là nơi mình phụ trách, nếu lại có thêm Quan Tinh Các sụp đổ, chắc chắn ông ta sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người ở Vấn Tông, hậu quả của ông ta cũng không tưởng tượng nổi “Những con quái thủ chết tiệt này, lẽ nào chúng không sợ chết à?”
Thao túng sáu con rồng lửa, trưởng lão Trịnh đánh giết quái thú không ngừng, nhưng những con quái thú này không giống với lúc bình thường, chúng nó không hề sợ chết, tập trung chạy đến chỗ Quan Tinh Các.
“Xong rồi.” Trưởng lão Trịnh thấy mình sắp không ngăn nổi nữa, sắc mặt ông ta cũng đã trắng bệch. Còn lại mấy trăm con quái thủ, vẫn hưng phần xông qua khỏi tường lửa như cũ, vọt đến Quan Tỉnh Các. Đồng thời Tân Trạm cũng dừng lại trong bóng tối, anh nhìn kỹ mọi thú.
Nhưng vào ngay lúc Quan Tình Các sắp xong đời.
Tần Trạm lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Không chỉ anh, hầu như tất cả mọi người ở nơi này đều nhìn lên không trung.
Trên bầu trời, một ánh sáng màu xanh xẹt qua, sáng rực rỡ như một ngôi sao, tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã bay vọt vào bầu trời trên Quan Tỉnh Các. Là hình một bàn tay, kích thưởng cũng nhỏ như bàn tay của người bình thường.
Nhưng sau khi xuất hiện thì chưởng ấn đó lại bắt đầu lớn lên.
Linh khí của đất trời ở khắp bốn phương tám hướng được chưởng ấn kia thu vào cuồn cuộn, trong nháy mắt, chưởng ấn đó đã lớn như núi, che khuất mặt trời.
Càng khiến người khác run sợ hơn chính là khí thế khủng bố của chưởng ấn tỏa ra, mạnh mẽ như có thể hủy diệt trời đất.
Thậm chí những con quái thủ kia cũng bắt đầu có vòi lại, mùi hương của Dụ Yêu Đan cũng không còn tác dụng.
Cũng vào lúc này, chưởng ấn kia bắt đầu hướng đến những con quái thủ kia, đập xuống mạnh mẽ.
Am!
Mặt đất vỡ vụn, không gian nổ tung.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu hình chưởng ấn, hơn trăm con quái thú cấp Hóa Cảnh bị chưởng ấn này đập cho biến thành thịt nát, không có chút sức phản kháng lại.
Con người Tân Trạm co lại, cảm thấy lạnh cả người. Chưởng ấn này cuối cùng là thứ gì? Tại sao chỉ một chiều đã giết được những con quái thủ cấp Hóa Cảnh?
Tân Trạm âm thầm suy nghĩ, nếu chưởng ẩn này đập xuống người mình, e rằng anh cũng khó chống lại noi.
Sau đó chưởng ấn này vẫn không ngừng đập xuống, giống như dao chém thịt vậy, hàng trăm con quái thú hóa thành thịt nát trong nháy mắt.
“Đây chắc là chiêu thức của một cường giả nào đó tại Vấn Tông, cũng có thể là của tông chủ.” Tần Trạm âm thâm suy nghĩ, có thể tạo ra uy lực lớn như thế mà không cần tự thân ra trận, chắc chắn không phải người phàm.
Nếu anh có được chiêu thức này, thì anh cần gì phải đánh lại thủ triều một cách miễn cưỡng như thế.
Dường như đã rút lui thành công, sau khi giết chết hết đảm quía thú xung quanh, chưởng ấn cũng dần dần thu nhỏ lại rồi biến thành hình dáng lúc ban đầu, sau đó càng lúc càng nhạt đi, chuẩn bị biến mất khỏi trời đất.
“Thật hiếm khi thấy được thần thông này, mình nhất định phải thử một chút.”
_ Đôi mắt Tần Trạm chuyển động, thân thể anh đột nhiên lóe lên.
Vào lúc mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã bay đến giữa không trung, anh tung ra vài luông gió lớn, phong ấn không gian lại, làm chậm sự biến mất của chưởng ấn.
Sau đó, Tần Trạm lại vồ lấy chưởng ấn đang sắp biến mất kia.