Chương
Nghe thấy lời của Tần Trạm, cô gái này hơi sửng sốt, cau mày nghĩ: “Không trúng chiêu sao? Không có khả năng, mình không chỉ dùng mê hồn thuật mà còn dùng cả mê dược mà bản thân đặc chế, ngay cả nội kình tông sư cũng không kháng cự được.”
“Anh, anh nói gì vậy, em nghe không hiểu gì hết!” Cô gái này lại tiếp tục sán lại gần Tân Trạm. Mà lúc này Tần Trạm lại dùng tay bóp chặt cổ cô nàng nhấc lên khỏi mặt đất. “Á!”
“Cô cảm thấy tôi đang nói đùa với cô đấy à?”
Giọng nói của Tần Trạm vô cùng lạnh lẽo, trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Cô gái này lập tức luống cuống, giãy dụa muốn thoát khỏi tay Tần Trạm, liên tục gật mạnh đầu ý bảo sẵn sàng khai ra hết. Lúc này Tần Trạm mới tuỳ tiện ném cô ta xuống giường, trầm giọng nói: “Tôi cho cô năm phút.”
Cô gái này cắn chặt răng, đây là lần đầu tiên cô ta thất bại, lại còn là thất bại hoàn toàn. “Tôi gọi là Lệ Na, tới từ Huyền Minh phủ ở phía Tây Sơn.” Cô ta không dám đùa giỡn nữa, nói ra toàn bộ sự thật.
“Quả nhiên là tới từ Tây Sơn.” Tần Trạm cau mày nhìn Lệ Na, nói: “Sao nào, cô là người mà Huyền Minh phủ phái tới báo thù?”
“Không, không phải!” Lệ Na vội vàng lắc đầu. “Anh hiểu lầm rồi, Huyền Minh phủ cũng không muốn vì một gã Điền đại sư mà đắc tội với anh, mục đích tôi tới đây chỉ vì lấy lại đồ vật quan trọng.” Lệ Na nói vô cùng thành khẩn. “Bởi vì không muốn xung đột cùng anh nên mới đành dùng hạ sách này.”
Tần Trạm nhìn cô nàng, phát hiện ra cô ta cũng không có biểu cảm như đang nói dối. Tần Trạm ngồi trên ghế số pha nói: “Đồ gì?”
Lệ Na biến sắc, khẩn cầu nói: “Đây là cơ mật của Huyền Minh phủ, tôi… Tôi không được phép nói, nếu không bọn họ sẽ giết tôi.”
“Nếu cô không nói thì tôi cũng sẽ giết cô.” Tần Trạm lạnh lùng nói.
“Vậy anh giết tôi đi.” Lệ Na không hề nghĩ ngợi, nâng cổ lên, hai mắt nhắm lại chờ chết.
“Cương liệt vậy cơ à?” Tần Trạm có chút ngoài ý muốn.
Lệ Na chua xót nói: “Đấy là anh không biết thủ đoạn của Huyền Minh phủ. Nếu tôi dám nói ra chuyện cơ mật này thì chỉ sợ bản thân sẽ sống không bằng chết… Thà rằng tôi chết ở trên tay anh, cũng không muốn biến thành một cái xác không hồn..”
Tần Trạm nghe thế thì hơi nheo mắt lại, đôi mắt đột nhiên toát ra một dòng khí màu xanh biếc. Trong lúc Lệ Na còn đang kinh ngạc thì Tần Trạm bỗng dưng nâng tay lên, nhẹ nhàng chỉ vào giữa trán Lệ Na.
“Phốc!” Một tiếng, từ trên trán cô nàng bỗng bay ra một chút máu tươi, sau đó lại có một con sâu màu đen chui ra ngoài.
“Cổ trùng?” Tần Trạm nhăn mày.
Dân gian đồn rằng vu thuật ở Tây Sơn nổi bật nhất chính là cổ trùng, mỗi một vị thuật pháp đại sư đều biết cách dùng cổ, xem ra lời đồn này cũng không phải là vô căn cứ.
“Được rồi.” Tần Trạm nhàn nhạt nói. “Ấn ký trên người cô đã bị tôi loại bỏ, bây giờ cô có thể nói cho tôi rồi chứ.”
Lệ Na sờ trán của mình, trong ánh mắt có chút hoảng sợ, cô nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Đây là tâm huyết do các trưởng lão của Huyền Minh phủ chính mình hạ xuống, thủ đoạn của họ có thể nói là thông thiên…”
“Thông thiên?” Tần Trạm cười nhạo.
“Thủ đoạn vụng về như vậy cũng dám dõng dạc đem ra xài.”
Lời này khiến cho Lệ Na càng thêm sợ hãi. Rốt cuộc người thanh niên trước mặt này có bản lĩnh thế nào.
“Cho cô hai phút.” Tần Trạm không muốn tiếp tục nói nhảm với cô, hai mắt nhắm hờ nói.
Lệ Na biết hôm nay không thể chạy thoát, cho nên cô ta cắn răng nói: “Điền đại sư lần này tới Tân Châu là để tặng đồ cho nhà họ Phùng trên tỉnh, kết thù cùng anh chỉ là việc ngoài ý muốn. Bây giờ Điền đại sư đã chết, bên trên cho rằng quà tặng đang nằm ở trong tay anh.”
“Nhà họ Phùng?” Tần Trạm cau mày. Anh không quá thông thạo các thế lực trên tỉnh nên nhà họ Phùng này anh chưa từng nghe nói tới.
“Nhà họ Phùng là một thế gia võ đạo, rất có tiếng trên tỉnh, chẳng lẽ anh lại không biết?” Lệ Na ướm hỏi.
Tần Trạm lắc đầu, sau đó hỏi: “Các người đem tặng cái gì?”
“Là một loại… Một loại thuốc có thể dùng trong luyện công…” Lệ Na rối rắm nói.
Nghe vậy, Tần Trạm lập tức nghĩ tới túi da rắn mà anh nhìn thấy ở trên xe. Mấy ngày nay anh vẫn luôn đem theo bên người, vậy nên anh lập tức lấy ra một viên thuốc từ trong túi ra nói: “Cái này hả?”
Ánh mắt của Lệ Na nóng rực, vội vàng gật đầu nói: “Đúng, là cái này.”
“Đây rốt cuộc là cái gì? Từ đâu mà có được?” Tần Trạm hỏi.
“Đây là thuốc do Huyền Minh phủ dùng bí pháp luyện chế, nghe nói nguyên liệu là được lấy từ dưới biển.” Lệ Na không dám giấu diếm, nói ra toàn bộ.
“Đáy biển ư..” Tần Trạm lập tức hiểu ra. Con người tuy đã phát triển trên mặt đất nhưng lại chưa thể thăm thú quá nhiều dưới đáy biển, việc bên dưới hải dương bao la vẫn còn vật chứa đựng linh khí thì cũng không quá kỳ lạ.
“Cái này xem như là cái giá các người phải trả khi mạo phạm tôi.” Tần Trạm nhàn nhạt nói.
“Thứ này rất quan trọng với chúng tôi, anh…”
“Thứ này đối với tôi cũng rất quan trọng.” Tân Trạm nhàn nhạt nói. “Đã làm sai thì phải trả giá, nếu muốn trách thì trách Điền đại sư đi.”
Lệ Na há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài. “Vậy tôi có thể rời đi chưa?” Lệ Na hỏi.
Tần Trạm tuỳ tiện vẫy tay. Lệ Na lập tức đứng dậy, đi ra bên ngoài.. Đúng lúc này Tần Trạm mở miệng nhắc nhở: “Về nói với trưởng lão của các người, đừng có vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn”
Câu nói này lập tức khiến Lệ Na giật mình. Rõ ràng Tần Trạm đang nhắc nhở
Huyền Minh phủ phải cân nhắc, nếu muốn vì mấy viên thuốc mà đối đầu với anh thì ắt sẽ chuốc lấy tai ương ngập đầu. Lệ Na đáp một tiếng rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm. “Đã biết.”
Tần Trạm vuốt viên thuốc này, trên miệng không khỏi nở một nụ cười. Huyền Minh phủ thế mà lại có thể cung cấp cho mình không ít tin tức.
Màn đêm buông xuống, Tần Trạm đem toàn bộ viên thuốc đen ngòm nuốt xuống bụng. Một luồng linh khí nhẹ nhàng dâng lên, nhập vào đan điền của anh.
“Quá ít! Thực sự là rất ít rồi.” Tần Trạm cau mày. “Nếu chỉ dùng linh khí từ trong viên thuốc này mà muốn đột phá thì ít nhất phải cần đến trăm viên.”
Thế nhưng trong túi da rắn kia lại không có tới trăm viên thuốc.
Phía bên kia, Lệ Na sau khi rời đi thì đem việc này toàn bộ nói với cấp cao của Huyền Minh phủ.
Trong một căn biệt thự ở Tây Sơn, bảy tám người đang ngồi quanh một chiếc bàn dài, mọi người đều khoác một chiếc áo khoác dài hai màu đen trắng, nhìn qua rất có cảm giác cổ xưa.
“Tên kia không muốn trả lại.” Một người trong đó chậm rãi nói. “Đồ vật của nhà họ Phùng, nếu nhà họ Phùng không lấy được thì sẽ trách tội chúng ta.”
Toàn trường lập tức rơi vào trạng thái im lặng. Một lát sau, một ông lão đầu đã bạc hết một nửa chậm rãi nói: “Để nhà họ Phùng tự mình giải quyết.”
“Có ý gì?”
Lão già nói: “Cứ nói với nhà họ Phùng là đồ đã được đưa tới trong tỉnh, nhưng lại bị người khác cướp mất. Người của chúng ta cũng xảy ra chuyện trên khu vực của bọn họ, tất nhiên phải để bọn họ tự mình gánh trách nhiệm.”