Chương
“Ha ha, hóa ra là kẻ nhát gan.” Đám người kia cười phá lên.
Tần Trạm hơi nhăn mày nhưng cũng không nói gì. Tính cách của Phương Hiểu Điệp không tốt, đúng là nên để cho người khác dạy cô bé một bài học.
“Anh có phải đàn ông hay không vậy!” Phương Hiểu Điệp hoảng loạn nói.
“Không phải đã nói sẽ giúp tôi đánh người hay sao?”
“Tôi bao nhiêu tuổi rồi mà lại còn so đo với đám trẻ con hả?” Tần Trạm bất đắc dĩ nói. “Hơn nữa, cô gây chuyện thì liên quan gì tới tôi chứ?”
Trong lúc nói chuyện, mấy người kia đã đi tới trước mặt Phương Hiểu Điệp. Thanh niên dẫn đầu giáng cho Phương Hiểu Điệp một cái tát. Lập tức trên mặt Phương Hiểu Điệp hiện lên một dấu tay năm ngón đỏ ửng, cả người lảo đảo, sau đó nước mắt chảy xuống.
“Cái đồ vô lương tâm, nếu chị Uyên đây chắc chắn sẽ không để tôi chịu ấm ức!” Phương Hiểu Điệp ấm ức nói.
Tần Trạm cũng nhíu mày, anh không nghĩ tới đám thanh niên này lại ra tay tàn độc như vậy.
“Đánh gần chết cho tao, mẹ nó chứ!” Cậu nam sinh đi đầu ra lệnh nói. Mấy người đằng sau lập tức chen nhau lao về phía Phương Hiểu Điệp. Đúng lúc này một trận gió thổi qua, Phương Hiểu Điệp lập tức biến mất tại chỗ. Mà lúc này Tần Trạm đã đưa Phương Hiểu Điệp lùi lại phía sau hơn mười bước.
“Hóa ra anh biết võ à!” Nam sinh dẫn đầu mắng một tiếng. “Đừng có xen vào chuyện của người khác, có hiểu không hả?”
Tần Trạm cau mày nói. “Các cậu đã tát con bé một cái, như thế là được rồi chứ?”
“Được rồi á? Đừng có mơ! Hôm nay tao không đánh nó một trận thì không xong đâu.” Nam sinh kia mắng. Cậu ta đi tới trước mặt Tần Trạm, mất kiên nhẫn nói: “Mau cút ra chỗ khác cho tao, có nghe thấy không?”
Dứt lời cậu ta lập tức vươn tay muốn tóm lấy tóc của Phương Hiểu Điệp.
Tần Trạm cau mày, nhẹ nhàng vung tay lên, cậu học sinh này lập tức phải lùi lại năm, sáu bước.
“Anh dám đánh tôi?” Nam sinh kia lập tức gào lên. “Anh biết tôi là ai không? Tôi là cậu chủ nhỏ của nhà họ Phùng, Phùng Tuấn Khải! Biết điều thì mau quỳ xuống xin lỗi tôi đi.”
“Lại là người của Nhà họ Phùng?” Tần Trạm cau mày nói. “Xem ra đoạn thời gian này tôi đúng là có duyên với nhà họ Phùng các người.”
“Duyên nợ gì tầm này? Ông đây không hiểu gì hết, mau quỳ xuống xin lỗi cho tôi!” Phùng Tuấn Khải mở miệng mắng. Đám người phía sau cậu ta cũng kêu gào theo.
Tần Trạm quay lại nhìn Phương Hiểu Điệp, nói: “Cô vào xe đợi tôi đi.”
“Tôi không đi.” Phương Hiểu Điệp hung dữ nói.
“Tôi muốn nhìn anh đánh bọn họ. Nhớ đánh gãy chân cậu ta cho tôi.”
Tần Trạm không nói gì, quay lại nói với Phùng Tuấn Khải: “Tôi niệm tình cậu còn nhỏ tuổi, không so đo với cậu, mau cút đi.”
“Mày dám bảo tao cút? Lại còn dám ra vẻ trước mặt tao?” Phùng Tuấn Khải tức giận chửi ầm lên. Lời còn chưa dứt thì một tiếng “bốp” đã vang lên, lập tức trên mặt Phùng Tuấn Khải đã hiện lên một dấu tay đỏ ửng, dù cái tát này đã thu lại lực đạo nhưng vẫn khiến cho Phùng Tuấn Khải lảo đảo. Mà quan trọng hơn chính là Tần Trạm còn không hề động đậy, vẫn đứng yên tại chỗ.
“Tuổi còn nhỏ mà mồm miệng đã không biết tích phúc như vậy.” Tần Trạm lạnh lùng nói. “Nếu ba cậu không biết dạy cậu làm người thì tôi không ngại giúp đỡ ông ta dạy cậu một chút!”
Phùng Tuấn Khải cắn răng chỉ vào mặt Tần Trạm nói: “Anh chờ, anh chờ cho tôi, tôi nhất định phải đánh gãy chân chó của anh!”
Lại “bốp” một tiếng, thêm một cái tát bay tới giáng lên mặt cậu ta. Lúc này miệng Phùng Tuấn Khải đã sưng vù lên, không nói lên lời. Cậu ta chỉ có thể một tay ôm miệng, một tay chỉ vào Tần Trạm, khóc sướt mướt, trong miệng ú a ú ở mấy câu nghe không rõ chữ.
“Cứ như vậy đã tha cho bọn nó rồi?” Phương Hiểu Điệp không vui nói. “Thế nào cũng nên đánh gãy chân cậu ta để cậu ta không thể đi học mới đúng!”
“Con gái con lứa, chỉ nên nói lời hay ý đẹp mà thôi.” Tần Trạm nhìn cô bé lẳng lặng nói.
Phương Hiểu Điệp chu môi không nói gì nữa. Thói quen từ bé đã có thì làm sao mà có thể nói sửa là sửa ngay được.
Sau khi về nhà thì đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi. Cụ Tô thấy dấu tay trên mặt Phương Hiểu Điệp xong thì mở miệng hỏi: “Hiểu Điệp, mặt con bị sao vậy?”
Phương Hiểu Điệp lập tức làm nũng mách: “Tất cả là do Tần Trạm, anh ta thấy con bị bắt nạt mà cũng không thèm giúp đỡ!”
Cụ Tô ngượng ngùng nhìn Tần Trạm, hỏi: “Con bé nói thế là sao vậy?”
Tần Trạm lắc đầu nói: “Em ấy tự gây chuyện thì bị đánh là cũng phải thôi.”
Cụ Tô dở khóc dở cười, chỉ có thể an ủi Phương Hiểu Điệp nói “Thôi thôi, không sao, mâu thuẫn với bạn học cũng là chuyện thường tình mà.”
“Vào ăn cơm nào.” Tô Uyên với chuyện này hoàn toàn không hỏi nhiều.
Sau khi ngồi xuống, Tần Trạm nhìn về phía cụ Tô nói: “Đúng rồi, ông có nghe nói tới nhà họ Phùng hay không?”
“Nhà họ Phùng?” Nhắc tới chữ này, cụ Tô hơi biến sắc hỏi: “Sao cậu lại hỏi thế?”
“Chuyện kia..” Tần Trạm hất cằm về phía Phương Hiểu Điệp nói. “Là tác phẩm của nhà họ Phùng.”
Phương Hiểu Điệp lập tức im lặng, vùi đầu vào ăn cơm. Sắc mặt cụ Tô trở nên có chút nghiêm trọng, ông nhíu mày nói: “Nhà họ Phùng chính là thế gia võ đạo trong tỉnh. Mấy chục năm trước tên tuổi vô cùng vang dội, toàn bộ Tân Châu trừ bỏ nhà họ Hồ ở Cẩm Khê ra thì không ai dám chọc vào cái tổ ong này. Gia chủ của bọn họ mười mấy năm trước đã bước vào cảnh giới nội kình tông sư, bởi vì thực lực cường đại nên mọi người đều gọi ông ta là Phùng Công.”
Nói tới đây cụ Tô nhắc nhở nói: “Đừng nên chọc vào nhà họ Phùng thì tốt hơn.”
Tần Trạm cười khổ nói: “Đã chọc rồi.”
Cụ Tô cau chặt mày, theo bản năng liếc nhìn Phương Hiểu Điệp. Phương Hiểu Điệp bị nhìn tới mức cúi gằm mặt xuống, giống như muốn chui đầu vào trong chén cơm luôn.
“Thôi.” Cụ Tô vẫy tay. “Hôm nào ông sẽ đi nói chuyện phiếm với Phùng Công. Có thể ông ấy sẽ nể chút mặt già này của ông.”
Lúc này, ở nhà họ Phùng. Phùng Tuấn Khải vừa bước vào nhà thì đã lập tức khóc nháo: “Anh, em bị người khác đánh!”
Phùng Minh Thần vội vàng đi tới, tức giận nói: “Ai lại to gan như thế? Chán sống rồi hay sao?”
“Hừ, bị đánh cũng đáng.” Phùng Minh Lăng lại tỏ thái độ khác. “Bảo mày chăm chỉ luyện võ thì không chịu, suốt ngày chạy lông nhông bên ngoài gây chuyện, làm sao? Chẳng lẽ mày muốn để tụi tao đi bắt nạt mấy đứa nhỏ tí tuổi đầu sao?”
“Anh, không phải là bạn học của em đánh em!” Phùng Tiểu Khải giải thích. “Là một người lớn. Gã ta còn nói nhà họ Phùng chúng ta không bằng chó má, chỉ cần gã động một tay là có thể bóp chết chúng ta!” Phùng Tuấn Khải thêm mắm thêm muối nói.
Phùng Minh Lăng cười nhạo nói. “Lời nói dối này mày dùng nhiều lần rồi.”
“Thật mà!” Phùng Tuấn Khải vội vàng nói. “Em thề, lần này em nói thật mà!”
“Là ai?” Phùng Minh Thần tức giận nói: “Là ai dám coi thường nhà họ Phùng chúng ta như thế?”
Phùng Tuấn Khải nói: “Là một người hình như tên là Tần Trạm.”
Nghe thấy cái tên này, Phùng Minh Lăng từ trên ghế đứng bật dậy. Nếu vừa rồi Phùng Minh Lăng còn không tin lời của Phùng Tuấn Khải thì sau khi nghe thấy cái tên này, gã lại tin tưởng điều ấy.
“Tần Trạm.” Sắc mặt Phùng Minh Lăng tái mét, nắm chặt tay lại, khí kình dao động mãnh liệt trực tiếp chấn nát cái bàn trước mặt. Trong mắt Phùng Minh Lăng dâng lên lửa giận, đằng đằng sát khí giống như một con sư tử bị chọc điên gầm lên: “Giỏi cho Tần Trạm! Cướp đồ của nhà họ Phùng, lại đánh con cháu nhà họ Phùng, thực sự cảm thấy nhà họ Phùng chúng ta là quả hồng mềm hay sao!”