Chương : Triệu Lam Sơn bất khả chiến bại
Sau đó Tân Trạm liên tục phóng ra khí Tinh Thần, chiếc lông vũ này cũng không ngừng biến hóa, khí tức không ngừng bay lên.
Nhưng Tân Trạm dần dần phát hiện ra chiếc lông vũ này là một cái động không đáy.
Tinh mang bậc sáu của mình đã tối đi, nhưng chiếc lông vũ này dường như ăn không đủ no. Điều này làm cho Tân Trạm đau đầu, cảm thấy cho dù anh có đập tan tinh mang bậc sáu cũng không đủ để lông vũ thỏa mãn.
“Không thể tiếp tục như vậy được” Tân Trạm khẽ lắc đầu, quyết định tạm thời không thử nữa. Thật ra không phải anh luyến tiếc khí Tinh Thần mà là tinh mang không dễ ngưng tụ, nếu tỉnh tú bị phá vỡ mà muốn bổ sung thì độ khó càng tăng lên. “Bồ Tùng Nhân nói răng trong khu vực này cũng có huyễn thú Tinh Thần. Tốt hơn hết là trực tiếp săn bản và trút hơi thở vào bên trong chiếc lông vũ này. Có vẻ như tiếp theo sẽ săn được nhiều huyễn thú cấp cao hơn”
“Nhưng mà đối với chiếc lông vũ vàng này.
thì mình mơ hồ cảm nhận được sức mạnh đáng sợ đang chứa trong nó. Một khi vật này được kích hoạt, không biết cảnh tượng sẽ như thế nào” Tân Trạm lộ ra vẻ chờ mong, đem lông vũ vàng cất đi.
Sự tồn tại của Triệu Lam Sơn giống như một ngọn núi lớn, anh ta đã ở trong trung tâm khu vực này đã lâu, trong tay anh ta nhất định sẽ có rất nhiều bảo vật. Anh nghĩ nếu muốn trở lại thì chiếc lông vũ vàng này chính là chỗ dựa lớn nhất. Đã quyết định được chủ ý nên Tần Trạm chậm rãi đứng dậy. “Không biết tình hình bên Diệp Thành như thế nào rồi”
Thời gian một ngày cũng đã qua, Tân Trạm cũng rất tò mò về kết quả tìm kiếm của Diệp Thành. Tuy nhiên, Tân Trạm còn chưa kịp tới thì thần thức của Diệp Thành đã truyền âm tới, lúc này Diệp Thành truyền đến một trận âm thanh dồn dập: “Tân Trạm mau tới đây hỗ trợ đi, Hiểu Điệp đang bị nhốt, chính là do tên khốn kiếp Triệu Lam Sơn kia, anh ta muốn bắt chúng tôi ép anh ra ngoài”
“Sao lại như thế được?” Lông mày Tân Trạm tối sầm lại, hơi thở toàn thân bùng nổ, anh thả người bay ra khỏi biển lửa, vừa bay nhanh vừa truyền âm với lại Diệp Thành, anh †a nói “Thật sự quá xui xẻo. Mấy người chúng tôi lấy được bảo vật. Khi vừa bước ra khỏi biển cát, chúng tôi liền gặp được Triệu Lam Sơn.
Anh ta nhận ra chúng tôi xuyên qua lớp ngụy trang của hai chúng tôi. Vì thế liền ra tay với chúng tôi”
Diệp Thành cần răng nói: “May mà Bồ Tùng Nhân đã đạt đến trình độ nào đó. Anh ta ra tay hỗ trợ chặn Triệu Lam Sơn một lúc, chúng tôi mới có thể chạy thoát được. Sau đó Triệu Lam Sơn liền một đường đuổi giết chúng tôi. Hiện tại anh ta mạnh đến đáng sợ, chúng tôi căn bản không phải là đối thủ của anh ta.
Hiểu Điệp nhìn thấy một màn này thì đã bày ra một trận pháp hiện tại đang chặn Triệu Lam Sơn. Lúc này mới có thời gian truyền âm với cậu, cô ta cũng sẽ không kiên trì được bao lâu đâu, chúng tôi cũng đang hỗ trợ cô ta.”
Diệp Thành nói xong lập tức kết thúc truyền âm. Sắc mặt của Tân Trạm trở nên tái nhợt, trong lòng lo lắng như bị lửa đốt. Mặc dù có Diệp Thành, Lạc Việt Ban cùng với Phương Hiểu Điệp nhưng lúc này họ tuyệt đối không phải là đối thủ của Triệu Lam Sơn. Nếu ba người bọn họ bị Triệu Lam Sơn †ìm thấy thì chắc chắn sẽ giết họ không một chút thương xót.
Tân Trạm triệu hồi một con chim ưng khổng lồ, đạp một cước ở trên đầu nó rồi rót vào cho nó nhiều linh khí, khống chế con chim ưng khổng lồ hết tốc lực đi về phía trước. Ở phía trên ngọn lửa, con chim ưng khổng lồ giương cánh lướt qua phía chân trời phát ra từng trận nổ. Rất nhiều võ giả đều bị kinh động và ngửa đầu nhìn lên không trung. “Là Tân Trạm, rốt cuộc là anh ta muốn làm cái gì?”
“Mang vẻ mặt sát khí đó coi bộ có trò hay để xem rồi” Một võ giả có tu vi cao thâm, nghĩ đến điều gì đó anh ta liền mạnh dạn bay theo.
sau Tân Trạm. Trong sa mạc vô biên, cát vàng bay khắp trời, một đường linh trận bao trùm cả cây số, linh khí đầy trời. Trước mặt Diệp Thành và Lạc Việt Ban, mái tóc dài của Phương Hiểu Điệp bay phấp phới trên không trung, cô ta không ngừng đánh ra từng đạo hơi thở và rơi vào bên trong trận pháp.
Trong linh trận này, linh khí bao phủ bên trong lẫn bên ngoài. Nhưng mà một đường ánh sáng màu vàng lại vô cùng lợi hại gần như nhìn xuyên thấu cả trận pháp. Triệu Lam Sơn mặc một thân giáp màu vàng, trong tay.
cầm trường kiếm màu vàng, chân bước đi trên cát vàng hướng về phía trước mà bước đi.
“Rầm” Bốn phía cát vàng, ở giữa sương mù, một tiếng hô rung trời vang lên và một đầu yêu thú xuất hiện đánh về hướng Triệu Lam Sơn. Nhưng mà Triệu Lam Sơn mang vẻ mặt khinh thường, trường kiếm xẹt qua dưới luồng kiếm khí, một con yêu thú lập tức vỡ thành hai mảnh rồi lại hóa thành sương trắng.
Nếu Tân Trạm ở đây nhất định có thể nhìn thấy Phương Hiểu Điệp đang bày ra linh trận Vạn Thú. Nhìn thấy Triệu Lam Sơn từng bước tới gần mình, trán của Phương Hiểu Điệp đổ đầy mồ hôi, hô hấp ngày càng nặng nề.
“Trò chơi nhàm chán này nên kết thúc rồi”
Triệu Lam Sơn giết chết một vòng yêu thú, anh ta lộ ra vẻ mặt đã không còn kiên nhẫn.
Khi sương mù tan biến thì Phương Hiểu Điệp, Diệp Thành cùng Lạc Việt Ban rơi vào trong mắt của Triệu Lam Sơn.
“Cô hãy thi triển thủ đoạn bằng thần thú của cô đi, nếu không sẽ không có cơ hội đấy”
Triệu Lam Sơn lạnh lùng nhìn Phương Hiểu Điệp sau đó nâng mũi kiếm lên. Phương Hiểu Điệp cần chặt răng, thần thú này mới được vài ngày, còn chưa lấy đủ khí Tinh Thần để thí luyện nhưng lúc này đã không còn cách nào khác.
Theo sự chỉ dẫn của Phương Hiểu Điệp ở dưới, thần thú ngửa mặt lên trời phát ra tiếng hét, nó xẹt qua không trung phun ra một đường khí tức bảy màu hướng Triệu Lam Sơn mà phóng tới.
“Quá tâm thường, không xứng để tôi xuất ra mấy thủ đoạn chân chính” Triệu Lam Sơn lộ ra vẻ mặt khinh thường, trường kiếm màu vàng bên người đột nhiên bay ra, trong nháy mắt xuyên thủng qua khí tức bảy màu này.
Thần thú hét lên một tiếng và cơ thể ngay lập tức trở nên yếu ớt và biến thành một đường máu. Ở dưới, thân thể mềm mại của Phương Hiểu Điệp run lên sau đó máu tươi tràn ra khóe miệng.
“Các người đều là bạn của Tân Trạm, với tính cách của anh ta thì anh ta sẽ phát điên nếu tôi giết các người nhỉ” Triệu Lam Sơn nở một nụ cười tươi và anh ta sải bước về phía ba người họ.
“Vi anh ta không xuất đầu lộ diện nên tôi sẽ giết hết người thân, bạn bè của anh ta, các người muốn báo oán thì hãy báo oán với Tân Trạm. Anh ta không nên giấu đầu hở đuôi khiến người khác phải nhận lấy cái chết”
“Hiểu Điệp, cô ra phía sau chúng tôi đi”
Diệp Thành và Lạc Việt Ban lấy binh khí ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chặn Phương Hiểu Điệp đang bị thương nặng phía sau họ.
“Lúc trước là hai người uy hiếp tôi nhỉ”
Triệu Lam Sơn khinh thường nhìn hai người họ, rồi thân ảnh đột nhiên biến mất tại chỗ.
“Lạc Việt Ban hãy cẩn thận “Nhìn thấy một luồng sáng vàng đột nhiên bay tới, Diệp Thành không khỏi gầm lên.Tuy nhiên vẫn chậm một bước, giây tiếp theo Triệu Lam Sơn xuất hiện trước mặt Lạc Việt Ban tung một cú đấm dữ dội khiến Lạc Việt Ban rơi xuống như thiên thạch, trực tiếp bị đánh vào vực sâu của sa mạc.
Những người khác ở giữa không trung không thể không phun ra một ngụm máu. Da đầu Diệp Thành tê dại, Triệu Lam Sơn có sức chiến đấu kinh hoàng chưa từng thấy, đang định rút lui thì Triệu Lam Sơn xuất hiện trở lại, Diệp Thành cũng bị đánh bay ra, lê một đường sâu trong sa mạc.
Triệu Lam Sơn nhìn Phương Hiểu Điệp và nói: “Người phụ nữ này trông khá xinh đẹp, chắc là hồng nhan tri kỉ của Tân Trạm nhỉ”
Triệu Lam Sơn lạnh lùng nhìn Phương Hiểu Điệp cười nói: “Nếu như giết cô thì Tân Trạm nhất định sẽ rất đau khổ”