Chương : Ông không phải là Thiên Đạo
Nhưng mà ngày này, Tân Trạm tin tưởng sẽ không quá xa.
“Ông có thể cho tôi biết, làm thế nào mới có thể làm được một bước này không?” Tân Trạm cúi đầu thật sâu nói “Vậy phải xem cậu muốn cái gì?” Ông lão nhìn chằm chăm Tần Trạm, vẻ mặt đùa cợt: “Cậu muốn vô âu vô lo, rong chơi thiên hạ, trở thành vương giả đương thời, hay là tìm kiếm đến bí mật độc nhất, căn nguyên nhất thế giới này”
“Tôi muốn biết tất cả” Tân Trạm nói.
“Con đường này là do bụi gai mọc thành bụi, từng bước sát cơ bốn phía, cậu cũng muốn biết sao?” Ông lão nói.
“Có một số việc tuy nguy hiểm, nhưng vẫn phải làm” Tân Trạm nghiêm túc nói Nguyên nhân Tông Môn thời thượng cổ gặp phải thiên kiếp, thân phận bí ẩn của ba và con gái giam cầm người mẹ kia là ai, những chuyện này quấy nhiễu anh quá lâu rồi.
Trong lòng Tân Trạm như bám đầy sương mù, anh muốn biết chân tướng của rất nhiều chuyện.
Đôi mắt ông lão xẹt qua chút thưởng thức, gật gật đầu nói: “Cậu nghe nói qua bảy món Thánh khí chứ? Tìm được những thứ đó thì nó có thể dẫn dắt cậu hiểu được mọi chân tướng”
“Bảy món Thánh khí”
Tân Trạm sửng sốt, đây đã là lần thứ mấy anh nghe được thông tin này rồi?
Tửu Lão hy vọng anh có được những Thánh khí này, Vấn Tông cũng muốn đoạt được những thứ nhất thống thiên hạ này, bao gồm cả Song Linh Môn diệt vong trước đó, cũng đang tìm kiếm bảy Thánh khí.
Tân Trạm chỉ biết, bảy món bảo vật này mỗi một món đều có uy lực vô cùng, người sở hữu có thể đạt được tư cách tung hoành thiên hạ, nhưng Tân Trạm đến nay cũng không biết, bảy món Thánh khí rốt cuộc là cái gì.
Có được nó, có nghĩa là gì?
“Chỉ cần cậu tập hợp đủ chúng, rất nhanh có thể phá vỡ tất cả bí ẩn của thế giới này, bao gồm cả ba cậu, linh khí suy sụp và tất cả những gì cậu muốn biết”
“Muốn đạt được những Thánh khí này, chỉ sợ rất khó” Tân Trạm cười khổ một tiếng. Lúc.
trước đệ nhất Tông Môn Ẩn Giới, Song Linh Môn diệt môn cũng không thể đạt được vật này, hiện tại đổi lại là bản thân anh thì chỉ sợ càng khó càng thêm khó.
“Đương nhiên rất khó, nhưng có lẽ đơn giản hơn so với tưởng tượng của cậu”
Dường như đọc hiểu tâm tư của Tân Trạm, ông lão phát ra một tia ánh sáng chui vào trong tiềm thức của Tân Trạm.
“Để tôi nói cho cậu biết, bảy món Thánh khí đều là những thứ này”
Tân Trạm chỉ cảm thấy trong nháy mắt tiềm thức mình có một lưồng hào quang kéo dài, vài chuỗi hình ảnh mơ hồ màu vàng dần dần hiện ra. Những bảo vật này hình dạng khác nhau, thoạt nhìn đều có công hiệu nhưng giống nhau chính là ánh sáng của bảo vật mênh mông cuồn cuộn, khiến cho người ta có một loại cảm giác thần thánh.
“Hình dạng của cái đỉnh này”
Tân Trạm chú ý tới một món Thánh khí trong đó, con ngươi không khỏi co rụt lại Dáng vẻ bên ngoài của Thánh khí màu vàng kia rất giống đỉnh Thông Thiên trong không gian trữ vật của anh nhưng ánh sáng tản mát ra lại hoàn toàn khác biệt.
So với đỉnh Thông Thiên của anh thì mạnh hơn vô số lần.
Nhưng mà hiện tại anh cũng không kịp suy nghĩ nhiều nữa, vài chuỗi ý thức nhanh chóng tiến vào trong đầu của anh.
Trong nháy mắt, Tân Trạm biết được tin tức liên quan đến bảy món Thánh khí.
“Đỉnh Thông Thiên, kiếm Trảm Thiên…”
Không ngờ đều xếp vào một trong bảy món Thánh khí.
Vẻ mặt Tân Trạm phức tạp nhìn về phía ông lão, nhớ lại lời ông lão nói, trách không được đối phương nói không có khó khăn như mình tưởng tượng.
Trong bảy món Thánh khí, trời xui đất khiến lại có hai món đều có liên quan đến bản thân anh.
Hiện tại Đỉnh Thông Thiên đang lẳng lặng nằm trong không gian trữ vật của anh, mà kiếm Trảm Thiên cũng là vật sau này anh có thể đi Vạn Luyện Tông cướp lấy.
“Ông là Thiên Đạo sao?”
Đột nhiên Tân Trạm mở miệng hỏi, làm cho ông lão có chút kinh ngạc.
“Tại sao cậu lại hỏi như vậy?” Ông lão nói.
“Tôi từng nghe nói, Thiên Đạo là một ông lão, có đôi khi ông ta sẽ hóa thành người, chơi đùa nhân gian” Tân Trạm nói.
“Tôi trước đây vốn tưởng rằng ông là thiên đạo hóa thân, bởi vì ông đủ mạnh, vượt qua thực lực của tôi. Thực lực của tôi bây giờ đã không kém hơn cường giả đỉnh cấp của Ẩn Giới bao nhiêu nhưng ông khiến cho tôi cảm giác được, khi đối mặt với ông, thực lực của tôi quá mức nhỏ bé. Giống như sự khác biệt giữa ngôi sao và cát sỏi vậy”
“Vậy bây giờ cậu thay đổi chủ ý rồi sao, tại sao vậy?” Ông lão hiếu kỳ nói “Bởi vì tên của bảy món Thánh khí, thật sự quá quái lạ” Tân Trạm cười khổ lắc đầu nói: “Không phải Trảm thiên thì chính là Phá thiên, Kinh thiên, quả thực là bất kính với Thiên Đạo.
Nếu ông là Thiên Đạo, thứ ông muốn chỉ sợ không phải là tôi thu thập bảy món thánh khí, mà là hủy diệt bảy món thánh khí kia đi” Ông lão sửng sốt, lập tức cười ha ha.
“Thiên Đạo? Tôi có phải hay không, có ai hay ai biết đâu” Lời nói của ông lão ý vị thâm trường.
“Tôi đã lâu không nói chuyện với hậu bối rồi, cậu nhóc cậu quả thật rất thú vị” Ông lão nói: sẽ tặng cậu một món lễ vật, vốn chỉ thuộc về lễ vật thiên đạo”
Đôi mắt ông lão xẹt qua một chút tinh mang, đột nhiên Tân Trạm cảm giác được dường như chính mình đang ở trong một mảnh tỉnh không.
Khí tinh thần bên ngoài cơ thể anh tràn ngập, sau đó những luồng khí này tràn vào trong cơ thể, tất cả đều chuyển về phía vết nứt thiên đạo trong đan điền của anh, không ngừng bù đắp lại.
Trong khoảnh khắc, vết rạn thiên đạo quấy nhiễu Tân Trạm đã lâu kia, chớp mắt được chữa trị hoàn toàn.
“Tiền bối, xin cảm ơn ông”
Ánh mắt Tân Trạm nhoáng lên một cái, lại lần nữa trở lại bình thường, anh vội vàng chắp tay nói lời cảm ơn.
Lúc trước giao thủ với người khác, Tân Trạm lo lắng nhất chính là vết nứt này phát nổ.
Sẽ vào thời khäc mấu chốt cản trở anh, bao gồm trước khi tiến vào đất thí luyện, nếu không phải thiên đạo phản lại, anh cũng sẽ không trải qua mấy lần sống chết.
Nhưng hiện tại cơ thể của anh đã hoàn toàn được chữa trị, lo lãng này lập tức tan thành mây khói.
“Cậu nhóc, những gì tôi muốn nói với cậu đều đã nói xong, hiện tại cậu có thể đi rồi Ông lão gật đầu nói.
“Ông xin đợi một chút” Cảm giác được ông lão muốn đuổi người đi, Tân Trạm cắn răng một cái, đột nhiên mở miệng.
Lúc này đây, đột nhiên anh có một loại cảm giác nếu như rời khỏi nơi này, cơ hội gặp mặt của mình và nhân vật bậc này là có một không hai.
Nhất định phải nắm lấy thời gian này, kiếm thêm một chút lợi ích.
Giống như vết rạn Thiên Đạo, ông lão phất tay một cái nhanh chóng chữa trị, nhân vật lớn này, tùy tiện kẽ tay chảy ra một chút cát, cũng đủ cho bản thân hưởng thụ vô cùng.
Tân Trạm nói: “Tôi rời khỏi nơi này còn có thể tiếp tục leo lên tháp Thông Thiên hay không?”
“Ngay cả tôi cũng gặp qua rồi, tháp Thông Thiên kia đối với cậu không có ý nghĩa gì chứ?
‘Sau khi cậu đi ra ngoài, tôi sẽ lập tức đuổi tất cả mọi người ra ngoài, bao gồm cả cậu” Ông lão lắc đầu nói “Vậy phần thưởng của tháp Thông Thiên tính như thế nào ạ?”
“Tân Trạm nhếch miệng cười nói: “Tôi chính là người đứng đầu Thiên Kiêu lần này, dựa theo quy tắc của tháp Thông Thiên, nếu tôi leo lên chín mươi chín tầng hoặc là tầng thứ nhất trăm trong suy đoán của tôi, hẳn là sẽ có chỗ tốt rất lớn”
“Chẳng phải tôi đã tặng cậu thứ tốt để tu bổ vết nứt thiên đạo của cậu rồi sao?” Ông lão cau mày nói “Nhưng ông đã nói đó là lễ vật tặng tôi mà” Tân Trạm cười khan nói: “Ông cho vãn bối làm sao có thể tính là phần thưởng đây chứ” Ông lão nghe xong lời của Tân Trạm, lần đầu tiên dại ra.
Vậy chính bản thân mình chữa trị vết thương nặng gây tai họa của Tần Trạm, chẳng khác nào tặng không sao?
Nhưng mà Tân Trạm nói cũng có đạo lý, nếu là lễ vật thì chính bản thân mình đích xác vẫn còn nợ anh một phần thưởng.
Ông lão hít sâu một hơi, hứng thú nhìn Tân Trạm.
Đã qua bao nhiêu năm rồi, ông ấy đã bao nhiêu năm chưa thấy qua loại người dám cò kè mặc cả với mình.
Lần cuối là khi nào? Hoàn toàn không nhớ rõ nữa rồi.
Nhưng mà ông lão cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy quá sức buồn cười.