Chương
Vấn Tông có nền tảng sâu xa, linh dược mà anh cần cũng không phải loại bình thường, có một vài loại còn khá hiếm nhưng Vấn Tông vẫn sớm thu thập được toàn bộ, hơn nữa phẩm chất cũng ở mức trung bình trở lên. Anh không cần động tay động chân gì ở đây cả.
“Bắt đầu đi!” Tuân Khánh An đã chờ đến mất hết kiên nhẫn rồi, thấy Tần Trạm đã kiểm tra xong linh dược thì lập tức mở miệng.
Tiếp đó, luồng khí trong trận bắt đầu khởi động, hai người Tần Trạm cũng bắt đầu luyện chế đan dược.
“Theo chủng loại và số lượng linh dược, lò đầu tiên hai người luyện chế đều là đan dược cấp bậc bảy” Gia chủ họ Khương đứng bên cạnh nhìn hai người nói.
“Nhưng mà Tuân Khánh An có Khô Mộc dược đỉnh, chất lượng sẽ được nâng cao thêm một bậc. Vậy Tần Trạm thiệt thòi rồi.” Gia chủ họ Cố nói với vẻ lo lắng.
“Không biết thằng nhóc Tần Trạm này đang tính toán gì nữa? Cách luyện thuốc này của cậu ta có chút kỳ quái” Gia chủ họ Khương lại nhíu mày rồi lắc đầu.
Mọi người ở đây đều nhìn chăm chú bên trong.
Có thể nói Tuân Khánh An rất có phong thái, cực kỳ thu hút ánh mắt của người khác.
Chỉ thấy vô số ánh sáng lập lòe trên khắp cơ thể anh ta, một gốc linh dược theo chuyển động của ngón tay anh ta, ngoan ngoãn rơi vào Khô Mộc dược đỉnh. Một ngọn lửa bảy màu hừng hực bốc cháy, khiến dược đỉnh lơ lửng trên không và rung lên khe khẽ.
Trái lại, tốc độ của Tần Trạm vô cùng chậm, thường phải mất một lúc lâu Tần Trạm mới cho thêm một ít dược vật vào, trông có vẻ như một người mới bắt đầu học.
“Tần Trạm làm gì vậy? Bình thường cậu ấy cũng đâu có luyện thuốc kiểu này.” Diệp Thành cũng thấy không ổn.
“Chuyện này có liên quan gì đến việc anh ấy dùng dược đỉnh này để hấp thụ lửa trong Cung Điện Hỏa Diễm trước đây hay không?” Chúc Diêu cũng tò mò đi tới hỏi.
“Có việc này nữa à? Dược đỉnh này cho tôi cảm giác đây là lần đầu tiên Tần Trạm sử dụng nó.” Dường như Diệp Thành cũng có chút đăm chiêu.
Trong khi mọi người đang thảo luận, hiện trường nhanh chóng có sự thay đổi.
Hình như Tuân Khánh An đang tận hưởng cảm giác được mọi người tập trung vào mình. Anh ta luyện thuốc được nửa chừng thì bắt đầu làm ra vẻ, bay lên không trung ngang bằng với dược đỉnh. Sau khi cho vào gốc linh dược cuối cùng thì anh ta hét lớn một tiếng.
Ngay lúc đó, linh khí trong cơ thể anh ta cuộn trào ra, hóa thành một cơn sóng lao thẳng tới Khô Mộc dược đỉnh.
Như thể có dầu nóng tạt vào ngọn lửa, dược đỉnh vốn đang được ngọn lửa cháy hừng hực nung nóng bỗng chốc bị ngọn lửa nuốt chửng.
Vài giây sau, Tuân Khánh An lại hét lên một lần nữa. Anh ta lao vào bên trong ngọn lửa rồi dùng tay chụp lên lò luyện thuốc.
Một âm thanh trầm đục vang vọng khắp đại điện.
Khô Mộc dược đỉnh đột nhiên rung chuyển, sau đó ba viên đan dược bay ra. Một mùi thuốc thơm hấp dẫn lập tức tản ra xung quanh, khiến người khác chỉ cần ngửi một chút đã cảm thấy sảng khoái. Cùng lúc đó, trên không trung bảy áng mây đầy màu sắc bay đến và tỏa ra vô số ánh sáng rực rỡ như thể đang chung vui với muôn nơi vậy.
“Đan dược đỉnh cấp bậc bảy.” Ông Khương nhìn viên thuốc màu xanh trong tay Tuân Khánh An thì không khỏi hít sâu một hơi, có phần sửng sốt. Cho dù có thêm tác dụng của Khô Mộc dược đỉnh nhưng thực lực luyện thuốc của Tuân Khánh An cũng nhất định đã đạt mức cao nhất.
Dù sao thì trong Ẩn Giới hiện giờ, ngoài Khô Mộc Lão Nhân và một ông cụ của Khẩu Tiên Tông chưa từng lộ mặt còn đang ở bên ngoài thì không còn dược sư bậc tám nào nữa.
“Tần Trạm hiện đang gặp khó khăn.”
Chỉ mới viên đan dược đầu tiên mà Tuân Khánh An đã luyện nó đến mức cao nhất khiến mọi người thực sự kinh hoàng.
Nhưng thật tình cờ, vào lúc này bên phía Tần Trạm cũng có động tĩnh.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Trong Thông Thiên Đỉnh có một trận chấn động lớn, sau đó một đám khói đen bốc lên. Linh khí hỗn độn bay tử tung, không khí mang theo một mùi vị khét lẹt.
“Nổ lò?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng. Tuân Khánh An đã luyện chế ra viên đan dược đỉnh cấp, mà Tần Trạm lại làm hỏng cả viên thuốc.
Chênh lệch quá lớn rồi đó.
“Quả nhiên là dược sư ngoại giới không làm được việc gì cả. Giả danh lừa gạt được bên ngoài nên chắc nghĩ đến đây rồi vẫn có thể tiếp tục lẫn lộn vàng thau, nhưng không ngờ lại lộ ra nguyên hình.” Có đệ tử Vấn Tông lên tiếng chế nhạo.
“Có lẽ anh ta thật sự không có thực lực của một dược sư, dù sao thì cũng đâu ai biết những chuyện ở ngoại giới có phải là thật hay không.”
“Đấu với Anh Tuân thì đúng là tự đi tìm đường chết. Người làm nổ lò đan được còn có thể luyện được đan dược bậc bảy à? Thật là khiến người ta buồn cười chết mất.”
Theo việc nổ lò của Tần Trạm, bầu không khí của hiện trường đã thay đổi đáng kể. Hơn nữa nhiều vị khách trung lập cũng bắt đầu nghi ngờ Tần Trạm.
Thậm chí, có người còn nghi ngờ người tên Tần Trạm này chẳng có chút thực lực nào trong việc luyện chế đan dược mà chỉ cố tình đến làm tổn hại linh dược được cất chứa của Vấn Tông.
Tuân Khánh An cũng âm thầm vui vẻ. Tần Trạm càng mất mặt thì chẳng khác nào anh ta càng hoàn thành tốt nhiệm vụ mà trưởng lão giao cho.
“Cậu Tần đừng nên gấp gáp, cậu vẫn còn hai cơ hội.” Tuân Khánh An cười nói: “Theo quy định, ai luyện ra được đan dược tốt nhất sẽ thắng nên tôi sẽ chờ cậu.” Tuân Khánh An rất có hứng thú, thậm chí còn khuyến khích Tần Trạm tiếp tục, muốn thấy anh nổ lò thêm hai lần nữa.
Nếu vậy, chuyện xảy ra ngày hôm nay bị truyền ra ngoài có lẽ sẽ ảnh hưởng lớn đến thanh danh của Tần Trạm, còn anh ta thì có thể giẫm lên đầu anh để nâng cao danh tiếng của mình.
“Xem ra anh rất giỏi, tôi phải cố gắng thôi.” Tần Trạm mỉm cười, tựa hồ không hiểu ý tứ của anh ta.
Anh lập tức rửa sạch Thông Thiên Đỉnh, lại bỏ nguyên liệu luyện đan dược vào một lần nữa.
Nhưng lần này, cảnh tượng mà Tuân Khánh An mong đợi đã không xảy ra. Tần Trạm nhanh chóng luyện được đan dược. Sau một tiếng vang nhỏ, một viên đan dược cao cấp bậc bảy ra lò.
“Vẫn kém hơn một bậc.” Ông Khương nhìn chăm chú vào viên đan dược, khẽ lắc đầu.
“Ông Cổ, ông sao vậy?” Lúc này ông ấy mới chú ý tới, khi nhìn thấy đan dược ra lò thì vẻ mặt của ông cụ Cổ trở nên có chút kỳ quái.
“Không có gì đâu, chắc là tôi suy nghĩ nhiều rồi.” Ông cụ Cổ lắc đầu cười trừ.
Ở đây cũng có một số dược sư có mặt. Khi nhìn thấy đan dược của Tần Trạm, bọn họ đều đánh giá Tần Trạm vẫn không đuổi kịp trình độ của Tuân Khánh An.
Mà Tần Trạm chỉ còn một cơ hội cuối cùng.
Đương nhiên, những người này cũng không nghĩ Tân Trạm có thể vượt qua Tuân Khánh An. Vì dù sao thì ngoài hai vị đại sư ra, trong toàn bộ Ẩn Giới không có dược sư bậc tám thứ ba.
Không quan tâm đến giọng nói hay ánh mắt của người bên ngoài, toàn bộ tâm trí của Tần Trạm đều dồn vào việc luyện chế ra viên đan dược thứ ba.
Trước đây Chúc Diêu đã nói đúng, ở Cung Đan Hỏa Diễm, Tần Trạm đã cho Thông Thiên Đỉnh hấp thụ hỏa khí của trời đất khiến hành hỏa trong ngũ hành của Thông Thiên Đỉnh đạt tới trạng thái hoàn mỹ. Hơn nữa, hành kim đã viên mãn lúc ở phái Thánh Tuyền, nên lúc này ngũ hành của của Đỉnh Thông Thiên đã được lấp đầy hai hành.
Trước đó, Tần Trạm luyện thuốc thất bại, bởi vì mặc dù đã thử rất nhiều lần trong không gian luyện thuốc nhưng đây là lần đầu tiên thực hành cho nên mới có chút sai sót.
Tuy nhiên, sau khi liên tục luyện chế hai đợt đan dược, Tần Trạm đã hoàn toàn quen với sự biến hóa của Thông Thiên Đỉnh nên sẽ không thất bại lần nữa.
Nhìn thấy Tần Trạm cho một gốc linh thảo quý hiếm vào trong dược đỉnh, sắc mặt của Tuân Khánh An cũng chuyển từ vẻ thờ ơ sang vẻ nghiêm túc.
Bởi vì anh ta phát hiện lò đan dược thứ ba của Trần Trạm hiện giờ rất khác so với trước đây, cũng không phải là trình độ đan dược bậc bảy.
“Tần Trạm, đang luyện chế đan dược bậc tám” Có không ít người có cùng ý nghĩ như Tuân Khánh An.
Ông Khương trợn to hai mắt, tỏ vẻ khó tin.
Tất cả các dược sư đều dừng tán gẫu mà theo dõi một cách hết sức chăm chú.
Bầu không khí này cũng lây nhiễm cho mọi người đang có mặt ở đó, toàn bộ đại điện ngay lập tức trở nên tĩnh lặng.