Chương
Tuy đã tiến vào núi yêu thủ rồi, nhưng trong núi lại vẫn có con người.
Họ thường xuất hiện theo một nhóm nhỏ, mạo hiểm đi tìm tư liệu bảo vật. Thế nhưng Tần Trạm cũng không định tiếp xúc với những người này nên vẫn luôn duy trì khoảng cách với họ.
Sau khi bóng Tần Trạm biến mất, lại có thêm vài bóng người nữa tiến vào khi vực này.
“Hay lắm, lại thêm một con cự thú hóa cảnh lục phẩm chết rồi. Đây đã là con thứ ba rồi đấy, người này lợi hại quá.”
Thấy thi thể con cự thú này trong rừng, một thanh niên bước đến xem kĩ vết thương của con yêu thú, tấm tắc khen ngợi.
“Lợi hại đến mức đó chắc phải là một vị cao nhân rồi. Tống Hàn, mau lấy những bộ phận đáng tiền nhất của con yêu thú này đi, chúng ta cũng đi mau thôi.” Một người đàn ông lớn tuổi hơn từ đằng sau bước đến, mở miệng ra lệnh.
“Anh Lâm vội thế? Trên người súc sinh này không thiếu gì đồ tốt đâu.” Cậu thanh niên hơi ngạc nhiên nói.
“Chị cả đến rồi, bảo chúng ta cùng nhau qua đó, có món hời.” Anh Lâm mỉm cười nói.
“Cậu biết tính khí của chị cả rồi đấy, chậm trễ thì không hay ho gì đâu.”
“Hóa ra là lão đại đến rồi, vậy để tôi xử lí liền đây.” Tống Hàn cũng hơi khẩn trương, nhanh chóng cùng anh Lâm ra tay.
Anh ta vào môn phái đã ba năm rồi vẫn chưa từng thấy người đệ tử trẻ tuổi đứng thứ nhất trong truyền thuyết này.
Mấy người bọn Tống Hàn vừa bận rộn làm việc vừa nói chuyện phiếm.
“Anh Lâm, anh nói xem, chị cả lợi hại như thế thì sao không đến tham gia Thiên Kiêu Thịnh Hội nhỉ?”
“Chị cả nói Vấn Tông tổ chức Thịnh Hội có động cơ không thuần khiết, tham gia cũng không có gì thú vị.”
“Vậy lần này chị ấy tới đây là vì minh hội của Yêu Tộc sao?”
“Cái này thì cũng không rõ lắm, nhưng chắc là vậy. Tôi nghe nói tám gia tộc Ẩn Giới và Vấn Tông đều đã cho người đi cả rồi.”
Bọn họ thu thập tim và da lông của yêu thú rồi rời đi vào rừng.
“Minh hội của Yêu Tộc.” Bóng dáng Tần Trạm xuất hiện ở một cành cây cao, vẻ mặt như đang suy tư điều gì.
Trên cả con đường anh đã nghe thấy mấy chữ minh hội của Yêu Tộc này rất nhiều lần, nhiều người cùng bàn luận gì đó vè mấy Tông Môn lớn của Ẩn Giới và Yêu Tộc muốn tiến hành một cuộc đàm phán rất quan trọng gì đó liên quan đến cục diện hai bên mấy mươi năm sau.
Dù sao những chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến anh, Tần Trạm lắc đầu, cũng biến mất vào trong rừng.
Cách nơi Tần Trạm đang đứng mười mấy cây số, giữa sườn núi có một người phụ nữ ăn mặc hiên ngang đang đứng phát biểu giữa một đám đệ tử.
“Lần này phát hiện ra con thú gấu sừng vàng này là tiến vào cảnh giới hóa cảnh lục phẩm. Tuy thực lực của nó bình thường nhưng con yêu thú này biết cuồng hóa, lúc đó nó còn mạnh hơn tu sĩ chúng ta. Không chỉ thế, con thú này bình thường hay rời núi yêu thú tác loạn ở các Tông Môn, chúng ta có mấy đệ tử suýt chút nữa đã bị nó hại chết”
“Lần này chúng ta cùng nhau ra tay, nhất định phải lên kế hoạch chu toàn chặt chẽ, giết chết nó triệt để.”
“Chị cả hóa ra còn bé thế này”
Trong đám người, Tống Hàn sau khi nhìn thấy cô gái nói, giọng nói ẩn hiện có chút thất vọng.
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng người phụ nữ danh tiếng lẫy lừng trong Tông Môn sẽ khoảng ba mươi tuổi, chẳng ngờ lại chỉ mới trên dưới hai mươi.
“Câm miệng, chị cả là kỳ tài kiếm đạo trời sinh. Lúc cô ấy tám tuổi đã đánh bại Đệ Nhất Thiên Kiêu hai mươi tuổi rồi, là thiên tài số một thế hệ chúng ta đấy!” Anh Lâm trách.
“Lợi hại vậy luôn.” Tống Hàn hít một hơi lạnh, tám tuổi đánh thắng thiên tài hai mươi tuổi, có vẻ chị cả này thật sự không đơn giản rồi.
Màn đêm rất nhanh đã buông xuống.
Vào lúc chuẩn bị cùng nhau hành động, cách đó vài cây số.
Trong một sơn cốc, Tần Trạm ngồi xếp bằng trên một mảnh đất trống, tiếp tục chuyển hóa linh khí.
Đoạn đường này, tuy Tân Trạm không tận lực săn giết yêu thú nhưng lại lấy khí của mình để uy hiếp trấn áp, hấp dẫn rất nhiều yếu thủ tham lam chủ động dâng tới tận cửa
Vậy là Tần Trạm lại thu thập được kha khá yêu đan.
Viên tinh mang thứ chín đã tối màu trên mi tâm, sau khi Tần Trạm không ngừng chuyển hóa đã có một chút hồi phục lại.
“Grào! Grào!”
Thế nhưng đang tu luyện, Tần Trạm đột nhiên mở mắt ra.
Ánh mắt anh lướt qua không gian, nhìn về phía tây, nơi đó đang có tiếng sắt lẫn tiếng vàng giao nhau, cùng với tiếng thủ gầm vang vọng đất trời. Có vẻ là một vài võ giả đang giao đấu với yêu thủ, hơn nữa âm thanh ngày càng gần về phía này.
Anh khẽ lắc đầu, Tần Trạm không định dính vào nên đứng dậy định qua nơi khác.
Mà lúc anh chỉ vừa định ra khỏi sơn cốc đã thấy một con yêu gấu đang đi về phía này. Nhìn thấy Tần Trạm, ban đầu nó kinh ngạc rồi rống lên giận dữ xông đến đánh.
Tần Trạm nhíu mày thi triển Du Long Quyết, nghiêng người thoát khỏi cú nhào đến của con yêu gấu. Tiếp đó, thanh trường kiếm bay thẳng đến cổ con yêu gấu
Yêu gấu cúi đầu, trên đỉnh đầu lại bất ngờ mọc ra một cái sừng vàng dài. Thanh trường kiểm có tính chất bình thường va chạm với sừng vàng, ngay lập tức bị đánh bay về.
“Cái sừng vàng này cũng là vật liệu luyện vũ khí tốt.
Trong lòng Tần Trạm khẽ gợn sóng. Tuy kiểm trong tay anh chỉ là tùy tiện lấy được từ những kẻ theo đuôi kia, nhưng đã có kiếm ý của chính anh và linh khí được truyền vào đó nữa. Có thể cản được một kiếm này mà không hề hấn gì, tư chất chắc hẳn cũng khá cứng cỏi.
Thực ra gần đây Tần Trạm vẫn luôn muốn chuẩn bị tự tay luyện vũ khí, vì thế sau khi vào núi đã không ngừng thu thập các loại vật liệu.
Ở trong Cung Điện Hỏa Diễm, một kiếm thi triển uy lực của mấy nghìn phi kiểm, điều này đã khiến Tần Trạm nhận ra rằng nếu mình có mấy nghìn thanh phi kiếm, kể cả tính chất bình thường thì dựa vào Ngự Kiếm Quyết cộng vào cũng mang đến một sức mạnh khá lớn.
Đầu nghĩ vậy, Tần Trạm liền làm luôn.
Trường kiếm bay lên, không ngừng xẹt qua vết thương trên người yêu gấu. Yêu gấu liên tục tức giận rít gào, hết lần này đến lần khác muốn lấy sừng vàng đâm Tần Trạm nhưng thân thể vụng về không chạm nổi vào anh.
Cuối cùng con yêu gấu thấy tình thế có vẻ không ổn, định chạy trốn liền bị Tần Trạm đâm một kiếm xuyên thủng trái tim.
Bước đến lấy yêu đan, đúng lúc Tần Trạm định chặt sừng vàng này xuống thì trong rừng xuất hiện một hồi âm thanh náo loạn.
“Anh làm cái gì đấy, mau buông con yêu gấu sừng vàng ra!”
Một tiếng quát tức giận vang lên. Một thanh niên mặc nhuyễn giáp, võ trang đầy đủ đi tới, thấy Tần Trạm đang thu thập sừng vàng thì giận dữ quát lên.
“Tại sao?” Tần Trạm cạn lời: “Tôi thu thập chiến lợi phẩm của mình liên quan gì đến cậu?”
Tuy lời của thanh niên tuấn tú này hơi kì nhưng sao cứ có cảm giác đầu óc không bình thường.
“Tên trộm này còn không biết xấu hổ nữa hả, anh mà cũng dám nhận con yêu gấu này do anh giết sao?” Thanh niên cười khẩy nói: “Bọn tôi săn giết con yêu gấu này mãi, truy đến chỗ này thì bị anh ăn hôi mất, anh không biết ngượng nói thế hả?”
“Cậu nói con yêu gấu này là cậu săn giết?” Tần Trạm nhướng mày, nếu đó là thật thì dựa theo quy tắc đi săn, anh đang nằng tay trên của người ta thật.
“Vậy cậu có chứng cớ gì? Cũng không thể cứ nói khơi khơi là của cậu thế được.” Tần Trạm nói.
“Anh xem vết kiếm trên người nó xem, này, mấy vết này là của bọn tôi đánh mà ra. Nó bị thương mới chạy qua đây mất, rồi mới bị anh giết.” Thanh niên họ chỉ vào mấy vết thương trên người con yêu gấu sừng vàng nói.
“Nếu không bằng thực lực của anh, làm sao mà giết được con yêu thú lục phẩm này chứ?”