Chương
“Hy vọng dọc đường đi đại sư có thể hướng dẫn một chút. Tần Trạm nghiêm túc nói.
“Chuyện này thì đơn giản thôi. Với tài năng thiên phú của cậu Tần, luyện khí không thành vấn đề. Thiết Lang cười đồng ý.
“Ba, ba lại thu nhận đồ đệ rồi. Vậy anh ta là sư đệ của con rồi.”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, một giọng nữ vang lên. Chung Trác Linh từ dưới chân núi đi lên, vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì không khỏi cười nói.
“Trác Linh, đừng có lộn xộn. Cậu Tần đây là anh em kết nghĩ của ba, xét theo vai về con còn phải gọi cậu ấy một tiếng chủ đấy”
Thiết Lang quở trách một chút, sau đó kéo Tần Trạm quay lại, mỉm cười nói: “Giới thiệu với cậu, đây là con gái của tôi Chung Trác Linh. Ngày thường nó hay quậy phá, sau này còn phải nhờ cậu chiếu cố nhiều.”
“Đại sư ông khách sáo rồi.”
Tần Trạm cũng quay đầu cười nói. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ vừa nói chuyện, nụ cười của anh đột nhiên cứng đờ lại.
Vốn tâm trạng Chung Trác Linh cũng đang vô cùng tốt, trên mặt còn đang tươi cười. Nhưng khi vừa nhìn thấy Tần Trạm, ngay lập tức lông mày cô ấy dựng đứng, mặt đỏ bừng lên.
“Là anh, anh là tên dễ “Ha ha, thật đúng là không đánh nhau thì không biết nhau” Tần Trạm hoảng sợ, vội vàng cười to mấy tiếng, đè xuống mấy chữ dê xồm.
Chung Trác Linh cũng phản ứng lại, lập tức ngậm miệng. Người trước mắt là Tần Trạm khiến cô tức giận suýt chút nữa thì không kìm nén được. Việc đó cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, làm sao cô ấy có thể dễ dàng mở miệng trước mặt cha mình được.
“Làm sao vậy? Cậu Tần từng gặp qua Trác Linh sao?” Thiết Lang cũng cảm giác được bầu không khí có chút kì lạ, hơi ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, lúc trước chúng tôi có một chút hiểu lầm, nhưng đã giải thích rõ ràng rồi, có phải không?” Tần Trạm cười nói.
“Đúng vậy, là tôi đã hiểu lầm anh. Thật sự xin lỗi.” Đôi mắt đẹp của Chung Trác Linh trừng to, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói.
Tần Trạm đổ mồ hôi lạnh. Vị đại sư Thiết Lang này vẻ ngoài cũng không được sáng sủa lắm, không ngờ tới lại sinh được đứa con gái khá xinh đẹp, khiến cho khi trước anh hoàn toàn không nhìn ra. Hơn nữa anh còn không cẩn thận làm ra loại chuyện như vậy với con gái của đại sư Thiết Lang nữa, thật sự quá xấu hổ.
“Nếu mọi người đã đến đầy đủ rồi, vậy chúng ta mau lên đường thôi.”
Thiết Lang cười ha hả, cũng không để ý lắm đến vấn đề này. Ông ta thu dọn đồ đạc của mình, bốn người họ lại tiếp tục lên đường.
“Anh chính là người tên Tần Trạm, người cướp được danh hiệu Đệ Nhất trong sự kiện Thiên Kiêu từ mấy người Trương Quốc Tuấn và Triệu Lam Sơn kia?”
Trên đường đi vào bên trong khu rừng, Chung Trác Linh đi tới bên cạnh Tần Trạm, đột nhiên trầm giọng hỏi: “Nhưng mà anh đừng tưởng bà đây sẽ sợ anh. Anh dám tấn công tôi như thế, sớm muộn gì tôi cũng tìm anh tính sổ.”
“Cô muốn tính toán rõ ràng đúng không? Lúc đó là cô cải trang thành đàn ông, làm sao tôi biết được. Hơn nữa là do cô ra tay trước, chẳng lẽ tôi không được phép đánh trả sao?” Tần Trạm không còn gì để nói.
“Anh không phải Đệ Nhất Thiêu Kiêu sao? Ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được à? Hừ, tôi lại thấy là do anh cố tình thì có.” Chung Trác Linh hừ nhẹ nói.
Tần Trạm câm nín một lúc. Đây là cái tình huống gì vậy? Đúng là không thể nói lý lẽ cùng người phụ nữ bạo lực này mà .
“Đừng có mà tự luyến. Cho dù là ông đây cố ý thì cũng sẽ tìm người ngực lớn trước, sao phải nhằm vào cô cơ chứ?” Tần Trạm nói một cách dứt khoát.
“Đồ vô liêm sỉ
Chung Trác Linh vô cùng tức giận, nhưng Tần Trạm cứ thế nghênh ngang đi mất.
Cho nên sau đó Tần Trạm cũng không thèm để ý tới Chung Trác Linh. Ngoại trừ việc chém giết yêu thú trên đường thì thời gian còn lại anh đều dùng để luyện khí.
Có đại sư Thiết Lang ở bên cạnh, mỗi khi có chỗ nào cảm thấy khó khăn, Tần Trạm liền hỏi ông ta. Thiết Lang cái gì cũng biết, khiến cho Tần Trạm nhanh chóng học được rất nhiều kiến thức về luyện khí.
Hơn nữa Tần Trạm cũng không vội. Thiết Lang nói rằng họ phải đi vào nơi rất sâu bên trong dãy núi yêu thú này. Hành trình này có khi phải mất ít nhất nửa tháng thứ anh có nhiều nhất chính là thời gian.
Tới ngày đi đường thứ ba, Tần Trạm cuối cùng cũng tạo được thanh phi kiếm đầu tiên thuộc về mình.
Chẳng qua thanh phi kiếm này, bây giờ có bán cũng chẳng bán được. Nó đen tuyền một màu, nhìn có chút gồ ghê.
“Ha ha, thứ này mà cũng gọi là kiếm, bà đây cười chết mất” Nhìn thấy cảnh này, Chung Trác Linh không khỏi châm chọc cười nói.
“Trác Linh, con quên thanh kiếm lần đầu con chế tạo ra rồi sao? Con còn chẳng bì nổi với cậu Tần đầu?” Thiết Lang trách mắng.
“Ba, sao ba lại đứng về phe người ngoài như thế. Vả lại lần đầu luyện kiếm lúc đó con mới có mấy tuổi mà”
Mặt Chung Trác Linh có chút đỏ, nén giận nói: “Với lại không phải ngày thứ mười lăm con đã luyện chế ra được phi kiếm cấp bốn rồi sao?”
“Nhưng ba nhìn Tần Trạm xem, với trình độ này con đoán có là một trăm năm mươi ngày anh ta cũng không luyện chế ra được phi kiếm cấp bốn” Chung Trác Linh kiêu căng nói.
“Con quá coi thường anh hùng trong thiên hạ này rồi. Ba đoán mười lăm ngày sau là cậu Tần có thể luyện ra bảo kiếm, còn mạnh hơn của con nhiều. Thiết Lang nói.
“Con không tin. Chung Trác Linh rõ ràng không phục, cô ấy nhìn Tần Trạm nói: “Này, ba tôi nói anh có thể luyện ra phi kiếm còn tốt hơn của tôi. Anh có gan dám đánh cược một trận không?”
Tần Trạm có chút bất lực, đúng là nằm không cũng trúng đạn mà. Bản thân anh luyện ra cái gì thì có liên quan gì tới cô ấy chứ? “Cô muốn đánh cược, phương thức đánh cược như thế nào?” Tần Trạm nhưởng mày nói. Tìm chuyện để làm cũng tốt, tránh cho người phụ nữ này cả ngày cứ nhắc tới cái chuyện liên quan đến ngực kia.
“Tính từ ngày hôm này, trong vòng mười lăm ngày nếu anh có thể luyện chế ra được phi kiếm vượt qua được chất lượng phi kiếm ban đầu của tôi thì anh thắng, nếu không chính là anh thua.
Ánh mắt Chung Trác Linh hiện lên vẻ ranh mãnh nói: “Nếu thua, anh phải dạy lại cho tôi phương pháp mà lúc trước anh khống chế được phi kiếm “Ngự Kiếm Quyết sao? Ánh mắt của người phụ nữ bạo lực này thế mà cũng không tồi đấy” Tần Trạm gật gù.
Dọc đường đi chém giết yêu thú, anh vẫn dùng thanh trường kiếm lúc trước. Nhưng vì ngại phiền phức, đều là một phát chém hạ tất cả khiến cho Chung Trác Linh cũng nhìn ra được chút manh mối.
“Được, vậy nếu tôi thắng thì sao?” Tần Trạm thắc mắc hỏi.
“Nếu anh thật sự thắng, vậy tôi sẽ không nhắc đến chuyện lúc trước nữa.” Hai má Chung Trác Linh ửng hồng nói.
“Chuyện gì vậy?” Thiết Lang không hiểu hỏi.
“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.” Lời nói của Tần Trạm khiến cho Chung Trác Linh thiếu chút nữa lại bốc hỏa.
“Điều kiện này không được.” Tần Trạm lắc đầu nói: “Nếu như tôi thắng, cô phải đưa tôi tất cả số yêu đan mà cô có được dọc đường đi.
“Được. Trong tay bà đây đúng là có rất nhiều yêu đan, chỉ sợ anh không đủ trình độ để lấy thôi” Chung Trác Linh khịt mũi đầy khinh thường.
“Có điều tôi còn muốn thêm một điều kiện nữa. Nếu anh thua, từ nay về sau phải gọi tôi là chị”
“Vậy cô phải gọi tôi là chú “Được thôi, đến lúc đó anh đừng khóc là được.” Sau đó, Tần Trạm chuyên tâm vào luyện khí.
Người phụ nữ Chung Trác Linh này tuy rằng không dễ sống chung cho lắm, nhưng thực lực của cô ấy cũng không tệ. Dọc đường đi có cô ấy bảo vệ, mọi người cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
Mà Tần Trạm nhìn thấy đại sư Thiết Lang quá vất vả trong việc luyện linh khoảng thạch, cũng có một số thứ khó có thể luyện chế. Vì thế bên cạnh việc luyện khí, anh cũng lấy chùy Vạn Luyện bí mật giúp loại bỏ một số tạp chất
Nhưng mà Tần Trạm cũng không dám làm quá nhanh. Dù sao tốc độ luyện chế linh khoảng thạch của chùy Vạn Luyện cũng quá mức kinh khủng. Mặc dù đại sư Thiết Lang có thể tin tưởng được nhưng một khi tin tức này rò rỉ ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra phong ba bão táp. Đến lúc đó ngay cả đại sư Thiết Lang cũng khó tránh khỏi bị liên luy.
Một đường đi vừa gõ gõ vừa đánh đánh, họ vẫn không ngừng bước về phía trước.
Cho tới ngày thứ mười, cuối cùng Tần Trạm cũng chế tạo ra phi kiếm cấp bốn đầu tiên, so với Chung Trác Linh còn nhanh hơn năm ngày.
Tốc độ này của Tần Trạm làm cho Chung Trác Linh có chút lo lắng, nhưng mà cũng còn phải xem chất lượng của thanh phi kiếm này đã. Chung Trác Linh lại khẽ thở ra một hơi.
“Tuy rằng đều là cấp bốn, nhưng thanh phi kiếm này của anh chất lượng cũng không tốt bằng của tôi, em trai ngốc.”
Sau khi đánh giá một hồi, Chung Trác Linh lại tiếp tục đắc ý, xoay người rời đi.