Chương : Bảo y thần kỳ
Chỉ nghe thấy từng tràng âm thanh phù phù vang lên, những con yêu thú có thân hình to khỏe rú lên đau đớn, sau đó là máu tươi bay đầy trời rồi rơi xuống đất.
Ngoại trừ Tê Giác Vương mặc giáp ra thì những con yêu thú khác đều bị giết ngay tại chỗ chỉ trong nháy mắt.
“Tân Trạm”
Chung Trác Linh quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này cô ấy cũng khó có thể quên được.
Tân Trạm ngồi xếp bằng giữa không trung, tóc bay phất phơ theo gió, trên người tỏa ra một thứ ánh sáng thần thánh.
Ở giữa hai lông mày là một hoa văn hình thanh kiếm sáng lấp lánh, hàng trăm thanh phi kiếm tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ giống như vô số con đom đóm bay quanh Tân Trạm, tựa như coi Tân Trạm như kiếm thần vậy.
‘Yêu Vương kia thấy cảnh tượng đó, dưới sự quấy nhiễu của lớp sương mù hỗn độn, nó cũng nảy sinh cảm giác sợ hãi, gầm lên một tiếng và quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đương nhiên là Tân Trạm không thể tha cho nó, loại yêu thú đã mất đi tâm trí này, dù là đối với loài người hay đối với các loại yêu thú khác đều sẽ để lại tai họa.
Anh vươn tay một cái, phi kiếm xung quanh anh liền run lên, phát ra một trận âm thanh.
Sau đó, thanh kiếm giống như một con rồng lớn, hàng trăm phi kiếm bỗng tạo thành một mũi kiếm bằng bạc, lao ra đâm thẳng về phía Yêu Vương.
Một trận âm thanh chói tai vang lên, mệnh môn của Yêu Vương kia đã bị hàng trăm thanh phi kiếm đâm xuyên qua, chết ngay tại chỗ.
“Trước đây anh không khai quang cho những phi kiếm này, không phải là vì anh sợ kiếm nổ, mà là vì anh muốn có một thanh kiếm có cùng luồng khí”
Chung Trác Linh ngây người nhìn Tân rừng thu hồi kiếm bay lại, lúc này cuối cùng cô ấy cũng chợt hiểu ra, hai má không khỏi ửng hồng lên.
Trước đó cô ấy vô cùng ngạo mạn, chế nhạo Tân Trạm không có tài luyện vũ khí, chế giễu trình độ đúc kiếm của anh. Bây giờ xem ra, quả nhiên cô ấy đã thật sự sai rồi.
“Trác Linh, bây giờ con đã biết tại sao con lại thua rồi chứ?” Thiết Lang cười nói.
“Nhưng vẫn là anh ta thua, thứ mà chúng ta so sánh là chất lượng của kiếm, không phải số lượng” Chung Trác Linh khịt mũi hừ lạnh một cái, nhưng lời phản bác này lại rất yếu ớt.
“Đừng quên vẫn còn thời gian một ngày, cô có muốn tôi luyện ra một thanh phi kiếm ngũ phẩm cho cô xem không?” Tần Trạm nghe vậy cười đáp.
“Thôi quên đi, là tôi thua đấy được chưa”
Chung Trác Linh dứt khoát đầu hàng, tất nhiên cô ấy tin rằng với năng lực của Tân Trạm, anh có thế chế tạo ra một loại thần khí thắng được cô ấy vào ngày cuối cùng, dù sao chế tạo được một thanh phi kiếm có cùng luồng khí đã đủ để nói rõ vấn đề rồi “Đây là những yêu đan của đám yêu thú mà tôi đã giết trong khoảng thời gian này, anh cầm lấy đi” Chung Trác Linh hơi đau lòng lấy một túi yêu đan ra. Đây là những yêu đan mà cô ấy có được trên đường giết yêu thú, có khoảng mấy trăm viên, cũng được coi là một món của cải không nhỏ ở ngoại giới “Nhìn dáng vẻ lưu luyến không nỡ của cô kìa, hay là thôi bỏ đi” Tân Trạm trêu chọc.
Muốn Chung Trác Linh đi giết yêu thú để lấy những yêu đan này phải mất mấy ngày, nhưng nếu đổi lại là anh, sợ là đã có được chỉ trong hai ba tiếng.
“Hừ, tôi là người nói được làm được, nói cho anh thì sẽ cho anh” Chung Trác Linh trừng mắt, dứt khoát ném túi yêu đan cho Tân Trạm.
“Bội phục” Tân Trạm đáp: “Nhưng hình như còn thiếu chút gì đó”
“Ch… chú” Chung Trác Linh hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhò tới căn chết Tân Trạm. Nhưng sắc mặt cô ấy thay đổi cả nửa ngày xong, dù sao vẫn là bản lĩnh của bản thân không bằng người ta, chỉ có thể hô lên một tiếng.
Nhưng âm thanh lại nhỏ một cách đáng ngạc nhiên, hiển nhiên là trong lòng cô ấy vẫn không phục lắm.
“Cô vừa nói gì? Tôi không nghe thấy” Tân Trạm ngoáy ngoáy lỗ tai, lấy ra một miếng ngọc bội, cố ý lắc qua lắc lại trước mặt Chung Trác Linh.
“Trong tay anh là cái gì vậy?” Vẻ mặt Chung Trác Linh lập tức hơi thay đổi, rõ ràng hơi có chút kích động.
“Chính là thứ có liên quan đến kiếm ý, cũng không có gì to tát, vốn dĩ tôi định tặng cho người nào đó nhưng người ta lại luôn không muốn thừa nhận” Tân Trạm cố ý nói.
Sắc mặt Chung Trác Linh thay đổi rất nhiều lần, cô ấy là cô gái thông minh thuần khiết, làm sao có thể không thể nghe ra được ý của Tân Trạm chứ?
“Chú!” Chung Trác Linh nở nụ cười, ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Dáng vẻ hiền dịu đó khiến Thiết Lang và Phan Việt Minh thấy mà ngây ngốc, đó có còn là Chung Trác Linh mà bọn họ quen biết không vậy?
“Cháu gái ngoan lắm” Tân Trạm cũng không trêu chọc cô ấy nữa, đưa ngọc bội ra.
Thứ này vốn không phải là của công pháp Ngự Kiếm Quyết mà là bản cải tiến sau khi trải qua sự sửa chữa, bảo dưỡng của Tân Trạm Dù sao không phải ai cũng có được kiếm thể thuần linh cấp bậc hoàn mỹ như vậy giống của Tân Trạm, nhưng sau khi cải tiến, cho dù lực uy hiếp cực hạn sẽ nhỏ đi một chút nhưng sẽ tu luyện dễ dàng hơn, cũng phù hợp với Chung Trác Linh hơn: Chung Trác Linh nhận lấy miếng ngọc bội, vui vẻ rời đi.
Sau khi ở trong sương khí thêm hai ngày, đám sương mù hỗn độn kia cũng dần dần tan biến, di chuyển đến nơi khác.
Mọi người cũng sẵn sàng lên đường trở lại Sau khi tu luyện xong, đột nhiên vẻ mặt Tân Trạm hơi thay đổi, ánh mắt nhìn về một hướng.
“Đại sư Thiết Lang, nơi mà ông và bạn tốt ‘Yêu Tộc của ông ước định có phải là cách đây không xa không?” Tân Trạm hỏi.
“Trước đó sương mù hỗn độn xuất hiện khiến tôi không nhìn rõ được nơi xa, bây giờ xem ra quả thực là chỉ còn cách khoảng một trăm dặm nữa” Thiết Lang gật đầu nói.
“Nếu bạn tốt đó của ông phát hiện ra có thể ông đã bị sương khí hỗn độn bao vậy, liệu người đó có lo lắng cho an nguy của ông mà tới đây không?” Lời của Tân Trạm lập tức khiến Thiết Lang ngây người “Cậu Tân, ý của cậu là?”
“Ừm, tôi cảm nhận được có tiếng đánh nhau cánh đây mấy nghìn mét về phía Tây, hơn nữa không gian chấn động, tình cảnh không nhỏ đâu” Tân Trạm gật đầu đáp.
Trên thực tế, sau khi vào sâu trong dấy núi yêu thú, loại đánh đấm này đã cực hiếm rồi.
Một là vì nơi này đã gần như không có loài người, hai là vì yêu thú đều có lãnh thổ cố định của riêng chúng, bình thường sẽ không tùy ý đi lung tung.
“Nói không chừng thật sự là như vậy, chúng ta mau đi xem xem” Thiết Lang thuận theo phương hướng mà Tân Trạm chỉ để cảm nhận một chút, cũng thấy hơi lo lắng.
Đối phương đến để bảo vệ mình, kết quả lại gặp phải cảnh ngộ nguy hiểm thì cũng không hay lắm.
Mà đồng thời, Thiết Lang cũng hơi thấy kinh ngạc vì thần thức của Tân Trạm. Dù sao ở sâu trong dãy núi yêu thú, phần lớn mọi người đều không dám phóng thần thức rộng như vậy, vì linh giác của yêu thú ở đây cũng vô cùng nhạy bén, dễ gây ra những phiền phức không đáng có.
Nhưng hiển nhiên là Tân Trạm không hề lo lắng về chuyện này, điều đó cũng chứng tỏ rằng thần thức của anh có thể ẩn giấu, tránh được sự quấy nhiễu, làm phiền của những con yêu thú.
Bốn người lại lên đường, họ nhanh chóng đến được nơi mà Tân Trạm nói.
Nơi đây là một vùng đất năm bên sông, trong đó có ba bóng dáng đang chiến đấu với một đám yêu thú có đôi mắt đỏ rực.
Lưu quang ngang dọc, không gian chấn động, mặt đất không ngừng có yêu thú rơi xuống Nhìn thực lực của hai bên, bọn họ lại thở phào nhẹ nhõm. Sức mạnh của đám yêu thú kia còn kém xa so với Tê Giác Vương bọc giáp mà bọn họ gặp phải trước đó, không phải là đối thủ của ba người kia.
Tân Trạm nhìn xuống, ba bóng người kia đều đã hóa trang thành hình người, một già và hai nam nữ trẻ tuổi.
Lúc này, người già kia đang một mình chống lại mấy con yêu thú nhưng người đó không hề bị lép vế, hơn nữa còn vừa chém giết vừa phá lên cười “Thân pháp của vị lớn tuổi kia, không đúng, là quần áo trên người ông ta”
Tân Trạm chú ý đến vị ông già kia, đột nhiên hai mắt sáng lên.
Chỉ luận riêng về tu vi thì ông ấy cũng không được tính là cao thâm, nhưng thân thể ông ấy lại giống như một cơn gió. Một cử động sẽ biến mất khỏi tầm mắt, rồi khi xuất hiện trở lại, ông ấy đã đứng ở chỗ cách đó hơn mười trượng.
Những con yêu thú kia hoàn toàn không có thời gian để phòng bị, hơn nữa sau khi bị thương muốn phản kích lại thì ông lão kia lại biến mất một cách xuất quỷ nhập thần.
Cứ như thể ông ấy đã học được thuật di chuyển tức thời vậy.
Nhưng Tần Trạm lại phát hiện ra tình cảnh đó không phải do thuật pháp tạo nên mà là bảo y trên người ông lão kia đang lấp lánh những lưồng ánh sáng rực rỡ.