Hai tháng sau.
Tần Sở Ca tuy thèm ngủ hơn nhiều so với bình thường, nhưng vào lúc chuông reo vẫn miễn cưỡng ngọ nguậy rời giường. Tô Dạ Kiều ngủ cùng cũng vì người bên cạnh đứng dậy, khí lạnh ùn ùn thổi vào trong chăn, tự nhiên cũng không thể ngủ nổi.
“ Dậy nhanh một chút nào! ” Tần Sở Ca đá đá Tô Dạ Kiều còn đang trở mình tiếp tục ngủ, “ Này, lúc trước còn kêu ta lười biếng, ta thấy ngươi còn lười hơn ta đó! ”
“ Sở Ca … ” Tô Dạ Kiều xoay người ôm lấy Tần Sở Ca, dán mặt lên cái bụng đã lộ ra rõ ràng của y, cọ qua cọ lại, “ ta thật không nên đồng ý cho ngươi mở cửa tiệm kia … Tiểu Hoàng sẽ xử lý tốt cửa tiệm, ngươi vội vàng như vậy làm cái gì a … ”
Tần Sở Ca đẩy Tô Dạ Kiều càng ngày càng giống kẹo da trâu ra, nhanh chóng mặc áo bông thật dày lên, xỏ đôi tông mềm mại vào, đi về hướng nhà vệ sinh, “ Ha, muộn rồi! ”
Tô Dạ Kiều dở khóc dở cười leo xuống giường run cầm cập mặc quần áo, chạy ra phía sau Tần Sở Ca đang đánh răng, nhẹ nhàng ôm lấy cái bụng càng ngày càng lớn của Tần Sở Ca, “ Tối hôm qua bảo bảo có náo ngươi không? Ta cảm thấy ngươi ngủ không được an giấc … ”
Tần Sở Ca mồm đầy bọt kem đánh răng hàm hồ nói: “ Không có … chỉ là xoay người không thoải mái … ” Bụng gồ lên một khối, lại không dám tùy tiện đè lên, đương nhiên khó chịu rồi. Chẳng qua mới hơn bốn tháng, bảo bảo vậy mà còn chưa hề có động tĩnh, ngay cả Tô Dạ Kiều cũng sốt ruột không chịu nổi.
Tần Sở Ca hơn một tháng trước cuối cùng cũng có việc để làm rồi, Tô Dạ Kiều giữ căn phòng nhỏ bên cạnh phòng khám muốn cho thuê lại, thuê một thợ làm bánh ngọt, mở một tiệm bánh ngọt nho nhỏ, Tần Sở Ca nhàn rỗi không có việc làm liền trở thành ông chủ, tuy không thể để y làm bánh, nhưng y rất vui lòng làm người bán hàng. Theo lời y nói thì chính là: “ Không làm được bánh, ta chỉ cần trở thành người thu tiền là được rồi! ” Thế là mặc kệ mưa to gió lớn cùng tật xấu ngủ nướng, sáng sớm mỗi ngày y đều đến ngồi lù lù trong tiệm bánh, may mà mùa đông tới rồi, phải mặc nhiều quần áo nên không ai nhìn ra cái bụng của y, từ xa nhìn lại thì chỉ giống như y mập lên mà thôi, nếu không thật khiến nhiều người kinh sợ đó.
Từ khi Tần Sở Ca bắt đầu mở cửa hàng, Tô Dạ Kiều liền để ý tới cái bụng của y gấp đôi, chỉ sợ người khác đụng vào y hoặc y tự mình trượt ngã, hận không thể ngày ngày dán lên trên cái bụng của y, giống như đứa trẻ đó là con ruột của anh vậy.
Tần Sở Ca cũng không hiểu nổi quan hệ hiện giờ giữa hai người bọn họ, so với tình nhân còn thân thiết hơn a, tần suất làm tình cực nhiều, ăn ngủ đều cùng với nhau, nhưng Tần Sở Ca lại không dám chú ý quá nhiều tới Tô Dạ Kiều, y vẫn còn sợ.
Cứ đơn giản tiếp tục như vậy, Tần Sở Ca tự nói với mình, đợi một thời gian, đợi một thời gian.
Tô Dạ Kiều thì chỉ có chút lo lắng, đó là sợ bào thai này chết lưu, vậy nên anh mới luôn nghe đi nghe lại cái bụng của Tần Sở Ca. Nhẽ ra thai bốn tháng cũng nên có thai động rồi, tuy rằng đây là bởi thể trạng mỗi người khác nhau, nhưng mà tình trạng thai nhi khỏe mạnh hẳn là phải giống nhau chứ.
Anh sợ tình yêu của Tần Sở Ca không đủ để đứa trẻ tiếp tục sống, bởi vậy tuy anh cảm thấy bản thân phát sinh quan hệ không đúng với Tần Sở Ca, nhưng việc này lại vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại, anh vẫn luôn hy vọng chính mình có thể giúp đứa trẻ tiếp tục sống.
Cho dù Tần Sở Ca không thể yêu anh, nhưng những khoái cảm tình yêu mang tới cũng có thể đủ để duy trì sinh mệnh này, anh liền thỏa mãn.
Hai người cùng ra khỏi nhà, tới gần phòng khám, một người rẽ trái tới phòng khám, một người rẽ phải qua tiệm bánh. Tô Dạ Kiều lại liên tục lảm nhảm những việc phải chú ý mỗi ngày, Tần Sở Ca gần như mất hết kiên nhẫn, muốn bịt tai lại, “ Được rồi, được rồi, ta biết rồi! Ta sẽ không làm việc nặng, ta sẽ chú ý mặt đất, ta sẽ ngồi phía sau quầy thu ngân … ”
“ Vậy được rồi, nhanh đi đi, buổi trưa ta sẽ qua đó một chuyến. ” Tô Dạ Kiều lén hôn lên mặt Tần Sở Ca một cái, sau đó vội vàng đi về phía phòng khám.
Tần Sở Ca xoa xoa mặt, không khỏi bật cười, cũng xoay người đi về phía tiệm bánh.
Tiệm bánh không lớn lắm, nhưng mà rất sáng sủa sạch sẽ, khá đẹp đẽ, tên cũng chứa đầy chút tình cảm riêng tư, ít ra là Tần Sở Ca xem không hiểu —– Je l’aime —– đó là cái tên Tô Dạ Kiều đặt, tôi yêu cậu ấy.
Còn nữa tại sao không phải là tôi yêu em mà là tôi yêu cậu ấy, Tô Dạ Kiều nhe răng cười không chịu nói, vội tìm người làm bảng hiệu, treo ở trên cửa tiệm.
Việc buôn bán cũng không tính là phát đạt, nhiều nhất là có chút lợi nhuận, phần lớn cũng là cho thợ làm bánh. Tô Dạ Kiều vốn chỉ muốn cho Tần Sở Ca có chút việc để làm, không quá mệt mỏi nhưng phong phú là được, không có ý muốn kiếm tiền.
Tần Sở Ca tuy rất muốn kiếm tiền, nhưng xung quanh lại toàn là các bác trai, bác gái, bán cho họ những thứ này không bằng bán bánh bao còn hơn. Vùng ngoại thành a, bởi vì thành phần tri thức ít, nếu không việc làm ăn cũng có thể tốt hơn rất nhiều.
Đẩy cánh cửa tiệm bánh ra, Tần Sở Ca chào Tiểu Hoàng đang nhào bột, “ Tiểu Hoàng, sớm như vậy đã tới rồi? Bán được thứ gì chưa? ”
Tiểu Hoàng đặt bột làm bánh đang nhào xuống, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên mặt, “ bán được vài cái bánh mì, bữa sáng cho học sinh, tiền đặt ở bên cạnh quầy thu ngân, ngươi đến đúng lúc quá, ta không trông được lâu. ”
Tần Sở Ca lấy chìa khóa quầy thu ngân ra, mở máy thu ngân lên, đếm đếm tiền rồi đặt vào trong máy thu ngân, sau đó lấy sổ sách ra ghi chép lại, Tiểu Hoàng quay lại công việc tiếp tục làm một mẻ bánh mới.
Sau khi ghi chép xong, bên trong cửa hàng liền yên lặng, không có khách cũng không có nhân viên phục vụ khác cho nên Tần Sở Ca lười biếng nằm bò lên trên mặt quầy, tiện tay bật tivi gắn trên tường lên xem tin tức buổi sáng.
Cuộc sống như vậy vẫn luôn là giấc mộng của Tần Sở Ca, không cần phải kiếm quá nhiều tiền, tỏ vẻ tươi cười trái với lòng mình, có một ít tiền đủ để ăn no mặc ấm là được rồi.
Thế nên cuộc sống của những nhân vật trên tivi không phải cũng giống như vậy sao.
Tần Sở Ca nhìn chú rể đẹp trai cùng cô dâu xinh đẹp trên tivi, hôn lễ xa hoa được giới truyền thông tấm tắc khen ngợi, y khẽ cười.
Cuộc sống như vậy mới chân chính thuộc về Hoa Khiếu.
Còn cuộc sống như thế này mới chân chính thuộc về bản thân y.
———————————–
Ps: yêu chưa kìa, Diệp ca thật lãng mạn nha, Je l’aime là một câu tiếng Pháp có nghĩa là tôi yêu cậu ấy đó aaaaaaa * ngọt chết ta r *
Bởi vì vào đúng dịp bệnh cảm phát triển mạnh, người đến tiêm khá nhiều, đến tận hơn chín giờ tối Tô Dạ Kiều mới tiễn bệnh nhân đến tiêm cuối cùng đi, cởi áo blu, vội vã chạy vào trong nhà.
Thở hổn hển mở cửa phòng, Tô Dạ Kiều phát hiện trong phòng tối đen không bật đèn, liền vội vàng đưa tay ấn công tác, “ Sở Ca? Sao lại không bật đèn? ”
Tần Sở Ca ngồi ở trên sô pha, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười dường như có chút kì quái, khóe mắt lại có vệt nước mắt, hai tay đan lại che trên bụng, giống như một bức tượng.
Tô Dạ Kiều vội vàng đóng cửa lại, vọt tới bên canh Tần Sở Ca, kéo y vào lòng, “ Sao vậy Sở Ca? Ngươi khó chịu ở đâu? ” Anh đặt tay lên trên trán Tần Sở Ca, phát hiện nơi đó lạnh đến kinh người, trong lòng hốt hoảng, tiếng nói cũng trở nên run rẩy, “ Sở Ca, ngươi nói cái gì đi! Ngươi không thoải mái chỗ nào a! ”
Tần Sở Ca há to miệng, lại không thể nói câu nào, nước mắt tí tách rơi xuống y phục của Tô Dạ Kiều. Cái ôm ấp này không có mùi của khói rượu, không có hương nước hoa dành cho nam nhân, chỉ có mùi thuốc đông y nhàn nhạt.
Hết khóc lại cười, Tần Sở Ca cười một tiếng khó nghe, “ ta thật coi thường bản thân mình, giống như một nữ nhân vậy, động một chút liền khóc … ta sắp sửa không nhận ra mình rồi, ta có phải giống quái vật hay không … ”
Tô Dạ Kiều đánh bạo hôn nhẹ lên trán của Tần Sở Ca, “ ngươi không phải quái vật. Ta tin vào số phận, mặc dù ta là một bác sĩ, nhưng ta tin rằng trên thế giới này có một duyên phận nào đó, khiến cho chúng ta sau thật nhiều năm xa cách được gặp lại nhau … ta sẽ xem bảo bảo như con của mình mà yêu thương … Sở Ca, ngươi đừng cảm thấy có gánh nặng gì cả, đây là sự ban ơn của trời, chỉ có yêu thương mới có thể đủ để nuôi dưỡng phép màu! ”
“ Yêu … ” Tần Sở Ca thấp giọng cười đầy vẻ tự giễu. “ Hôm nay ta giống như mới đột nhiên phát hiện ra ta không xứng với ai cả … từ trước đến giờ ta đều tự nói với bản thân phải quên đi, quên đi thật nhiều, thật nhiều việc không thể chịu đựng nổi, ta phải vui vẻ, ta là một Tần Sở Ca cực kì vô tâm. Nhưng ta không phải, kì thực ta đều nhớ kĩ, chỉ là ta lựa chọn tự lừa mình dối người, thực ra ta rất bẩn, ta là một tên trộm, ta là thứ thấp hèn bị nam nhân thao. ”
“ Sở Ca! ” Tô Dạ Kiều lớn tiếng nói cắt ngang tiếng thì thào tự giễu của Tần Sở Ca, xoay mặt y về hướng mình, trán kề trán, “ Nhìn ta này! Đây đều là những việc đã qua, chúng ta có khi thực sự phải nhìn thẳng vào bản thân mình mà không phải là trốn tránh quá khứ, nhưng sau đó chúng ta càng cần phải nhìn về phía trước, bây giờ ngươi có bảo bảo ở trong bụng mình, còn có ta, ta sẽ cho ngươi hạnh phúc, quên đi những việc kia, xin hãy cho ta một cơ hội, cũng như cho chính ngươi một cơ hội, được không? Chúng ta … vốn dĩ nên ở cùng nhau mà! ”
Tần Sở Ca chăm chú nhìn vào mắt Hoa Khiếu, y cảm thấy bản thân có thể nhìn thấu đôi mắt kia, bên trong dường như tràn đầy yêu thương, ấm áp cùng bao dung, không có điều gì y không hiểu.
Từ trước tới giờ y chưa từng nhìn vào mắt Để Luật Dương, bời vì y sợ hãi; y cũng chưa từng nhìn vào mắt Hoa Khiếu, cho dù là khi bọn y đã yêu thương nhau, bởi vì y không hiểu, bên trong đó chỉ là một mảng tối đen.
Y tạm thời chưa thể tiếp nhận một người gần như xa lạ như vậy, bởi vậy y chỉ có thể giả vờ, cố gắng nở một nụ cười, “ trời đã không còn sớm nữa, ngươi cũng mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi. ”
Mất mát của Tô Dạ Kiều chỉ vẻn vẹn trong chốc lát, anh cũng biết sâu thẳm trong tâm của Tần Sở Ca vẫn còn có cha của bảo bảo, cũng biết y cả người thương tích được mình tìm thấy chắc chắn là có nguyên nhân sâu xa, thời gian của hai người quá ngắn ngủi, bởi vậy Tần Sở Ca còn chưa thể hoàn toàn tín nhiệm cùng yêu thương anh.
Cho nên anh ngay lập tức liền tràn đầy tự tin, đặt cái gối dựa trên sô pha lên người Tần Sở Ca, “ thân thể ngươi rất lạnh, tuy ngươi không thể vận động mạnh, nhưng đi bộ một chút mới có lợi, tốt cho tuần hoàn máu, ta đi đun cho ngươi chút nước ấm, một chút nữa ngâm chân trong nước ấm nhé! Đúng rồi, xem tivi không? Hay ăn chút hoa quả? Ta còn chưa hỏi ngươi đã ăn tối chưa đấy … ” Tô Dạ Kiều lộn xộn nói.
Tần Sở Ca đón lấy cái gối ôm vào lòng, hiếm khi nở một nụ cười thoải mái, “ ta chưa ăn tối, có hơi đói rồi … ”
Tô Dạ Kiều thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, “ sao ngươi không nói sớm! Ta đi làm ngay đây … trước tiên phải đun cho ngươi chút nước ấm đã … thời tiết trở lạnh thật nhanh, người bị cảm cũng nhiều hơn trước, người già cùng trẻ em đều đến truyền nước biển, bằng không ta cũng không về muộn như thế này, sau này nếu ta về muộn ngươi phải tự nấu chút cơm … nếu không biết làm thì gọi cơm ngoài, ngươi biết số điện thoại chưa? ” Tô Dạ Kiều ở trong phòng bếp liên tục nói.
Tần Sở Ca chôn mặt vào trong gối dựa, y có lẽ cũng hơi thích loại cuộc sống phiền toái này rồi.
———————————-
Hoa Khiếu nắm tay Chu Nhu Đình, bước nhanh thoát khỏi đám chớp đèn cùng những cái Mic của đám phóng viên đưa qua, chân mày luôn nhíu chặt lại. Thật không dễ dàng mới bước vào được bên trong cao ốc, bảo vệ cuối cùng cũng ngăn được đám cẩu tử kia ở bên ngoài. Hoa Khiếu ngay lập tức buông tay Chu Nhu Đình, bản thân vội vã đi vào trong thang máy.
“ Hoa đại ca! ” Chu Nhu Đình thay đổi cách xưng hô, có chút bất mãn nũng nịu gọi, giày cao gót phát ra tiếng cạch cạch cạch chạy tới phía sau Hoa Khiếu, “ Ngươi không vui sao? ”
Hoa Khiếu mạnh mẽ cắn chặt răng, ngăn chặn cơn tức từ trong bụng bùng lên, bình thản nói: “ Không có. Ngươi đi về trước đi, nếu phóng viên bên ngoài quá nhiều thì chờ ở đại sảnh trước, ta còn phải họp, thứ cho không thể phụng bồi. ”
“ Đừng mà! Bọn họ nếu cứ tiếp tục không chịu đi thì làm sao! Vừa nãy còn có mấy phóng viên hỏi chúng ta muốn có mấy đứa nhỏ đấy … thật là … ” Vẻ mặt Chu Nhu Đình e lệ mà tựa như nũng nịu, lắc lắc tay Hoa Khiếu.
“ Đừng nói loạn với phóng viên! Kêu tài xế nhà chúng ta nhanh chóng tới, đi bằng cửa sau đi. Thang máy tới rồi, tạm biệt! ” Hoa Khiếu cố gắng chịu đựng, chính mình hận không thể hất cánh tay kia ra, lại vội vàng ấn nút mở cửa thang máy, cửa thang máy ở trước mặt gã cuối cùng cũng mở ra, gã rút cánh tay bị Chu Nhu Đình nắm lấy ra, nhanh chóng bước vào thang máy, vội vàng đóng cửa thang máy lại, không thèm để ý tới Chu Nhu Đình bất mãn hờn dỗi.
Thang máy đi lên, Hoa Khiếu thở dài một hơi, tháo kính râm xuống nhét vào trong túi áo, day day huyệt thái dương, dựa vào tường thang máy.
Sự việc phóng viên lần này gã dùng đầu ngón chân cũng biết đó là việc tốt của mẹ gã -Hoa phu nhân cùng Chu gia. Vì không biết Tần Sở Ca có còn sống hay không cùng với một loạt sự việc, Hoa Khiếu chỉ có thể đáp ứng một loạt điều kiện của Hoa Cơ Vân,tỷ như đính hôn cùng Chu Nhu Đình, tổ chức hôn lễ long trọng vân vân.
Hoa Khiếu không ngừng tự nói với chính mình phải nhẫn nại. Gã cũng lén lút đi điều tra chuyện ngày đó, thậm chí kiểm tra cả camera theo dõi bên cạnh biệt thự, nhưng tâm cơ của Hoa phu nhân hiển nhiên là cao hơn một bậc, sớm đã chỉnh lại hết tất cả các camera, vào lúc đó lần lượt từng máy quay đều biến thành trống không, hơn nữa một nhân chứng cũng không có, việc điều tra không hề có kết quả.
Bởi vậy sự thực chỉ có mẫu thân gã mới biết.
Chính gã cũng không hiểu nổi tình cảm của gã với Tần Sở Ca là gì, là yêu? Hoa Khiếu không thể công nhận, khi mới bắt đầu đó chẳng phải chỉ là một màn kịch ganh đua thôi sao?
Vậy thì tại sao … Hoa Khiếu cũng không rõ.
Nhưng vào thời điểm gã nghe mẫu thân nói “ diệt trừ y rồi ”, gã rõ ràng cảm nhận được trong tâm từng trận, từng trận lạnh lẽo trào ra, cùng với nỗi đau đớn không thể hình dung.
Thang máy “tinh” một tiếng, nhắc nhở gã đã đến tầng thứ ba mốt rồi, Hoa Khiếu xóa sạch các suy nghĩ hỗn độn trong đầu đi, chỉnh trang lại y phục, bước ra ngoài. Trước mặt gã vĩnh viễn đều có các thách thức mới, gã không được thư giãn chút nào.
Đây chính là nhân sinh thuộc về Hoa Khiếu.