Để Luật Dương cuối cùng cũng được xuất viện, sau khi ngoan ngoãn nằm trên giường hơn một tháng, hắn rốt cuộc cũng khỏe mạnh quay trở lại công ty của mình, cơ mà hoan nghênh hắn lại chẳng phải là một cục diện hoàn mỹ gì mà nhiều thêm là những tranh giành cùng hỗn loạn.
Trong công ty, những người vốn tới từ công ty của Hoa Khiếu trong Để Thị thì giống như nhân viên hợp đồng, dáng vẻ làm mưa làm gió khiến nhân viên bên dưới không ngừng oán thán, mà chủ tịch – người kí quyết định lại không ở công ty, những người khác đương nhiên cũng chả có cách nào cách chức đám quản lý cấp cao vênh váo này.
Để Luật Dương ngồi trong văn phòng còn chưa ấm chỗ, thư kí của hắn đã đưa lên một loạt khiếu nại về đám quản lý cấp cao mới. Sau khi Để Luật Dương đọc hết từng bản, lông mày liền nhíu chặt lại. Hắn lúc đó có hơi đắc ý quá mức, không nghĩ tới đây có thể là một cái bẫy. Xem ra đám người này vốn có ý muốn quấy rối, vậy có lẽ hắn cũng không cần thiết tiếp tục lưu họ lại.
Gọi một cuộc điện thoại cho chủ quản phòng nhân sự, sau khi quyết đoán điều chỉnh chức vị của một số người, Để Luật Dương bật máy tính, tính xem lướt qua hòm thư đã nhiều tháng không được động tới, một tin tức viền hoa trên trang tin tức mới của hòm thư đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn —– “ Mẹ con đối đầu trên tòa, ân oán nhà giàu đang được trình diễn tại Hoa gia. ”
Hắn ấn mở trang tin đó, có thể nói là càng xem càng cảm thấy thú vị. Hoa Cơ Vân tố cáo Hoa Khiếu lên tòa án, nói gã là kẻ khả nghi tham ô khoản tiền hơn tám trăm vạn của công ty, Hoa Khiếu thì lại khăng khăng nói rằng gã căn bản không biết chút gì cả, toàn bộ đều là lỗi của giám đốc tài chính, không hề liên quan tới gã. Vụ kiện cáo này đã diễn ra một khoảng thời gian rồi, xảy ra vừa đúng vào khoảng thời gian gã nằm viện.
Tin này bị phóng viên viết giống như một tin tức giải trí, cả bài báo tràn đầy vẻ giễu cợt, hơn nữa còn nói rằng Hoa Khiếu nhất định sẽ lĩnh án —– Ai bảo gã đắc tội với người không nên đắc tội, đắc tội với Hoa Cơ Vân, người phụ nữ mạnh mẽ tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường chứ, cho dù người ấy là mẹ ruột của gã đi nữa.
Để Luật Dương không sao hiểu nổi Hoa Khiếu vì sao lại tham ô khoản tiền hơn tám trăm vạn đó, quan hệ giữa gã và mẹ gã không phải vẫn tốt đẹp hay sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện vết nứt như vậy?
Tốc độ thay đổi của thế giới này thật là nhanh. Để Luật Dương khẽ cười, đóng trang web, tiếp tục đọc thư của bản thân, sau đó xóa một lượng thư lớn rồi xử lí một vài bức thư cần ý kiến rõ ràng của hắn.
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Để Luật Dương vừa gõ chữ vừa tiếp điện thoại, trên màn hình là một dãy số lạ nhưng Để Luật Dương vẫn nghe máy, người biết số điện thoại này của hắn cũng chỉ có vài người mà thôi.
“ Ngài Để phải không? Có còn nhớ tôi không? Tôi là Tô Dạ Kiều … Tôi có việc khẩn cấp cần ngài giúp đỡ, không biết thân thể của ngài phải chăng đã có thể … ” Là tên họ Tô đó, Để Luật Dương khẽ nhíu mày, “ Là việc gì? ”
Một khoảng tĩnh lặng thật dài, Tô Dạ Kiều mới chậm rãi nói: “ Là việc liên quan tới con của Sở Ca … ”
Để Luật Dương từ trên ghế ngồi thẳng dậy, giọng nói cũng bất giác cao lên,“ Cái gì? Con? Chẳng lẽ … Đã sinh rồi? ” Khoảng thời gian hắn vắng mặt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“ Đúng vậy … Chiều hôm nay ngài có bận không? ” Tiếng nói của Tô Dạ Kiều ở đầu kia có vẻ nhẹ nhõm hơn, anh bình tĩnh nói.
“ Hai giờ, tôi rảnh. ” Để Luật Dương nhanh chóng liếc nhìn PDA, trên bản ghi chép hôm nay buổi chiều còn rất nhiều thời gian.
“ Vậy tôi sẽ đợi ngài trong quán Starbucks (1) trên đường Hải Uy, hai giờ chiều. ” Để Luật Dương suy nghĩ một địa điểm cách chỗ đối phương không xa.
“ Được. ” Để Luật Dương xác nhận.
“ Vậy tôi còn bệnh nhân cần chăm sóc … Hẹn gặp lại ngài, ngài Để. ” Tiếng nói của Tô Dạ Kiều mang theo chút vội vã, có vẻ như bên kia đang có người gọi tên anh.
“ Hẹn gặp lại. ” Không tiếp tục nói thêm, Để Luật Dương trực tiếp cúp điện thoại. Nhưng một cảm xúc bức thiết kì quái cứ không ngừng náo loạn trong lòng hắn, khiến hắn chẳng thể tiếp tục đọc và xử lý tài liệu.
Tần Sở Ca biết chuyện của Hoa Khiếu rồi sao? Con của y sẽ có bộ dáng như thế nào? Bọn họ có việc gì không giải quyết được, lại cần nhờ tới hắn …
Hắn vốn cho rằng bọn họ sẽ không gặp lại nữa, sau khi Tần Sở Ca nói những lời khiến hắn cảm động mà đau lòng đó.
Có lẽ đây chính là vận mệnh.
Để Luật Dương đúng giờ xuất hiện tại quán Starbucks Tô Dạ Kiều nhắc đến, vừa mở cửa hắn đã thấy Tô Dạ Kiều ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, liền bước nhanh qua đó.
Tô Dạ Kiều vươn tay bắt tay Để Luật Dương, Để Luật Dương nhanh chóng bắt tay một chút, kéo ghế ngồi ở đối diện Tô Dạ Kiều. Trong nhất thời cả hai đều không nói gì, tựa như không biết nên nói gì mới phải. Để Luật Dương cất tiếng đầu tiên: “ Tìm tôi có việc gì? Không phải việc quan trọng cậu hẳn sẽ không tìm tới tôi. ”
Tô Dạ Kiều gượng cười. “ Là việc liên quan tới hộ khẩu của Dạ Băng … A đúng rồi, tên của bé … Tôi và Sở Ca quyết định đặt là Tần Dạ Băng. ”
Khóe miệng Để Luật Dương khẽ nhếch, “ Hộ khẩu xảy ra chuyện gì? Tôi có thể giúp cái gì? ”
“ Anh cũng biết Sở Ca … Không thể tới sinh tại bệnh viện, là tôi đỡ đẻ tại nhà cho cậu ấy. Khi tôi tới cục công an làm hộ khẩu, họ bảo tôi xuất trình giấy chứng nhận của bệnh viện, tôi nói rằng sinh ở nhà, họ lại nghi ngờ phải chăng đây là song thai lách luật để trốn phạt, muốn tới nhà tôi kiểm tra, nhưng tôi lại không có giấy phép hành nghề y, Sở Ca lại không thể … Tóm lại là với năng lực của tôi hiện giờ không thì thể giải quyết việc này được, vậy nên tôi nghĩ đến anh Để … Nếu anh không muốn giúp đỡ, tôi cũng sẽ không có gì … Để oán trách. ”
“ Tại sao không tìm người cha khác của đứa bé nhờ giúp đỡ? ” Để Luật Dương bóng gió, hy vọng biết được phản ứng của Tần Sở Ca đối với chuyện của Hoa Khiếu.
Tô Dạ Kiều ngẩn người. Theo bản năng anh không nghĩ tới Hoa Khiếu, anh không dám liên hệ với Hoa Khiếu, một phần trong anh nói rằng nếu như anh liên hệ với gã, con và Sở Ca sẽ có thể không còn thuộc về anh nữa … Vậy nên anh thà liên hệ với người đàn ông quyền lực có quan hệ với Sở Ca còn hơn liên hệ với Hoa Khiếu.
“ Cái này … ” Tô Dạ Kiều gượng cười.
Để Luật Dương hiểu lầm điệu cười của Tô Dạ Kiều, hắn cho rằng đối phương hoàn toàn không muốn nhắc tới Hoa Khiếu, bởi vì hắn và Hoa Khiếu vốn là đối thủ truyền kiếp, anh hẳn cũng biết việc này.
“ Tôi có thể giúp đỡ, gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết được việc này nhưng … ” Để Luật Dương cố tình kéo dài giọng, “ Tôi muốn tới thăm Sở Ca, đương nhiên còn cả đứa trẻ nữa, được chứ? ”
Tô Dạ Kiều cảm xúc hỗn loạn gật đầu, lúc anh tới tìm hắn, anh đã biết hắn sẽ một lần nữa nối lại mối quan hệ tưởng chừng đã đứt giữa hai người. Nhưng bởi vì đứa bé … Anh có thể từ bỏ rất nhiều điều.
Để Luật Dương cuối cùng cũng mỉm cười, “ Như vậy … Tối nay tôi sẽ tới thăm, ngày mai cậu đi làm hộ khẩu sẽ không gặp phải bất kì khó khăn gì … ”
Hắn muốn Tần Sở Ca biết … Hắn đã không còn là Để Luật Dương kia nữa. Có lẽ từ trước tới giờ bọn họ vốn chưa từng nhìn thẳng vào đối phương.
Để Luật Dương cảm thấy cuộc nói chuyện này cũng nên kết thúc rồi, hắn nhìn thời gian trên mặt đồng hồ, nhớ tới chiều nay còn có một hội nghị nữa, “ Xin lỗi, nếu như không còn việc gì khác, tôi phải đi rồi. ” Để Luật Dương đẩy ghế chuẩn bị xoay người đứng dậy, Tô Dạ Kiều ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
“ Anh Để … Giọng nói của anh … Không điều trị được? ” Tô Dạ Kiều không nhịn được cất tiếng hỏi.
Để Luật Dương khẽ cười, giọng nói vẫn khàn khàn như vậy, “ Không sao, đây là cái giá. ” Cái giá của việc quên đi quá khứ.
(1) Starbucks: một thương hiệu cà phê nổi tiếng, muốn biết thêm xin liên hệ gúc gồ ca ca
Tô Dạ Kiều của hôm nay thực kì quái. Tần Sở Ca dựa vào cái gối mềm Tô Dạ Kiều mới mua xem ti vi, thỉnh thoảng lơ đãng quét mắt nhìn Tô Dạ Kiều thần trí không biết bay tới trốn nào đang thái rau trong bếp.
Anh vừa về đến nhà Tần Sở Ca đã cảm giác được bầu không khí có gì đó không đúng, mỗi ngày Tô Dạ Kiều đều cực kì nhiệt tình, dán lên bụng của y hỏi những câu khiến y dở khóc dở cười, sau đó lại hỏi y ngày hôm nay cảm thấy như thế nào … Mà hôm nay Tô Dạ Kiều chỉ ôm y, hỏi y vài câu rồi tựa như cực kì mệt mỏi chui vào phòng bếp.
Hay là do phòng khám xảy ra chuyện gì? Tần Sở Ca lơ đãng nhìn ti vi, tay không ngừng chuyển kênh mà trong tâm thì lo lắng không thôi.
“ Au. ” Tô Dạ Kiều hít một hơi, vội vã đặt dao thái rau xuống. Ngón tay trái bị thương một vết lớn, máu không ngừng tràn ra ngoài, anh để đầu ngón tay dưới vòi nước, cho nước lạnh xối vào miệng vết thương, lại bất đắc dĩ phát hiện cách làm này chẳng thể cầm nổi máu.
Kiến thức cấp cứu ở trong đầu đều không biết đi đâu mất, lúc thái rau cũng như đi vào cõi tiên, hoàn toàn chẳng để tâm tới. Hoặc là nói, từ thời khắc Hoa Khiếu rời khỏi phòng khám đó, anh liền chẳng còn giống như bình thường, lúc rút mũi kim cho bệnh nhân cũng khiến họ bị đau, bản thân đứng ở phía trong khóa cửa phòng khám mà không phải là đứng ở bên ngoài khóa cửa, mãi cho tới lúc nhìn cánh cửa tự động rì rì hạ xuống mới giật mình chợt nhớ chính mình phải đứng từ bên ngoài khóa cửa chứ, liền vội vã chui ra ngoài mới tránh khỏi tự nhốt chính mình ở phía trong. Nhìn thấy Tần Sở Ca lại giống như chẳng biết nói gì, vẻ tươi cười cũng trở nên miễn cưỡng, những lời thường ngày hay nói cũng máy móc tuôn ra.
Chút tê nhức ở đầu ngón tay vốn chẳng cách nào kéo thần trí đang phiêu đãng của anh quay về, Tô Dạ Kiều sững sờ đứng ở đó, nhìn đầu ngón tay không ngừng chảy máu, thần trí sớm đã chẳng biết trôi dạt tới nơi nào rồi.
“ Dạ Kiều? Dạ Kiều! Đầu ngón tay của ngươi đang chảy máu đó! ” Tần Sở Ca nghe thấy tiếng hô đau của Tô Dạ Kiều từ trong bếp, không khỏi cảm thấy lo lắng, loạng choạng từ ghế sa lông đứng lên, tiến vào phòng bếp xem thử —– Lại phát hiện Tô Dạ Kiều ngẩn người đứng ở đó nhìn chằm chằm đầu ngón tay không ngừng chảy máu của mình, y bèn nhịn không được lay lay thân thể của anh.
“ A? … Ừ, ta không có việc gì, ngươi nhanh nhanh quay lại sa lông ngồi đi, nơi này chật chội lắm, đừng để bị đụng. ” Tô Dạ Kiều bị Tần Sở Ca lay người mới giật mình bừng tỉnh, nhìn thấy vết thương trên đầu ngón tay của mình bèn miễn cưỡng cười nói. Vẩy vẩy đầu ngón tay, Tô Dạ Kiều tùy tiện cầm miếng giấy tiện lợi dùng để lau mỡ trong phòng bếp bao lấy đầu ngón tay của mình, cầm dao lên, chuẩn bị tiếp tục thái rau lại bị Tần Sở Ca đoạt lấy dao. “ Dạ Kiều! Ngươi tự mình soi lại gương đi, nhìn xem dáng vẻ hiện giờ của ngươi có thể cầm dao thái rau không? Ta sợ thứ lần tiếp theo ngươi cắt xuống sẽ không phải là ngón tay của ngươi mà chính là cổ tay của ngươi đó! ” Tần Sở Ca không nhịn được cao giọng hét lên, “Soạt” một tiếng cắm dao vào trong ngăn tủ ở bên cạnh, đoạn kéo Tô Dạ Kiều ra khỏi phòng bếp, đẩy anh tới phía trước tấm gương lớn.
Tô Dạ Kiều nhìn chính mình ở trong gương, không khỏi cười khổ —– Quả thực khuôn mặt của anh lúc này không biết phải hình dung nó tiều tụy đến mức nào, nét mặt ưu sầu khiến chính anh cũng cảm thấy khó tin.
“ Có việc gì không tiện nói với ta sao? Hay là ngươi cảm thấy ta căn bản chỉ khiến ngươi thêm bận rộn, chỉ thể vác cái bụng bầu to đùng hết ăn lại ngủ y như heo, rồi lại dùng thời giờ còn lại xem ti vi? ” Tần Sở Ca vốn đã uất ức không thôi với cuộc sống trong căn nhà nhỏ bé này mấy tháng nay rồi, hơn nữa Tô Dạ Kiều còn luôn gặp việc cũng không bao giờ nói với y lại càng khiến y cảm thấy vô cùng áp lực: Y chẳng nhẽ chỉ là một công cụ sinh sản thôi sao? Y là một người đàn ông, y không phải là một người phụ nữ!
Đây là lần đầu tiên Tần Sở Ca tức giận Tô Dạ Kiều.
Tô Dạ Kiều lại chỉ thể cười khổ, anh ôm lấy thân mình của Tần Sở Ca, cánh tay dịu dàng vuốt ve cái bụng đã được tám tháng của Tần Sở Ca, “ Sở Ca … Ta chỉ hy vọng ngươi có thể có đầy đủ mọi thứ, không cần suy nghĩ, không cần lo lắng gì mà sinh hạ đứa trẻ … Ta lúc nào cũng lo lắng đứa trẻ sẽ gây nguy hiểm cho ngươi, ta càng ngày càng sợ hãi … Trong tim ta không ai có thể so được với ngươi, tin ta được không … Ta sẽ cho ngươi cuộc sống hạnh phúc nhất, đương nhiên còn có cả đứa trẻ … ” Lời nói của Tô Dạ Kiều tuy có chút hỗn loạn nhưng Tần Sở Ca không hiểu sao lại cảm thấy trong giọng nói của anh mang theo vị chua sót.
“ Dạ Kiều, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Ta chưa từng thấy bộ dáng của ngươi như vậy bao giờ? Là do phòng khám xảy ra chuyện hay là … ” Tần Sở Ca cũng ôm lại Tô Dạ Kiều, không chút tức giận thấp giọng hỏi.
“ Ta không sao cả, chẳng qua … Có lẽ tại đến cuối năm rồi nên có chút lo lắng mà thôi … Đúng rồi, còn không quá nửa tháng nữa là đến Tết, ngươi có dự định gì không? Ta sợ nhất là việc ngươi sẽ sinh vào trong Tết … ” Tô Dạ Kiều nói liên miên không ngớt, chẳng còn lại chút nào bộ dáng ưu sầu ban nãy, dáng vẻ nghiêm túc hỏi Tần Sở Ca.
Tần Sở Ca ngẩn người, kì thực từ khi đứa trẻ đạt sáu tháng tuổi tới lúc này y mới nhớ ra muốn hỏi Tô Dạ Kiều đứa bé này phải sinh ra như thế nào, Tô Dạ Kiều kiểm tra cho y, chứng tỏ dự đoán của anh không hề sai —– Đứa bé này sẽ trực tiếp đi ra từ phía sau … Còn như cấu tạo bên trong như thế nào, Tô Dạ Kiều dùng một đống từ ngữ chuyên ngành giải thích cho y, y nghe cũng không hiểu, tóm lại y cảm thấy như vậy thật có hơi đáng sợ, nơi kia … Nhỏ như thế, đứa bé sao thể chui ra được?
“ Ngươi sợ đứa bé không ra được? ” Tần Sở Ca cho rằng Tô Dạ Kiều vẫn đang lo lắng vấn đề này, khẽ cười: “ Việc đó không phải là ta còn nên lo lắng hơn ngươi sao … ”
Tô Dạ Kiều sửng sốt nhưng anh rất nhanh khôi phục lại vẻ tươi cười dịu dàng như ngày thường, mang theo chút bất đắc dĩ, “ Dù gì thì từ trước tới nay ta đều chưa gặp trường hợp đàn ông sinh con nào … Hơn nữa người đó còn là ngươi, ta sợ ta sẽ phạm sai lầm. ” Trên thực tế, tình huống xấu nhất chẳng qua chỉ là phải phẫu thuật để sinh, loại phẫu thuật như vậy chẳng thể làm khó được anh, nếu Tần Sở Ca đã hiểu lầm như thế, vậy cứ để y tiếp tục hiểu lầm đi.
Tần Sở Ca thân thiết cọ đầu vào cổ của Tô Dạ Kiều, “ Phải chăng đứa trẻ sẽ nhanh chóng chui ra? Dạo gần đây ta luôn cảm thấy bụng thực đau, phải chăng nó đang từ bên trong đá ta, có đôi lúc ta còn chẳng thể xoa dịu được nó … ” Những lời này y chỉ thể nói với mình Tô Dạ Kiều, đổi lại là người khác có đánh chết y, y cũng sẽ chẳng phun ra một chữ đâu.
“ Nếu như thai kì của ngươi cũng giống như phụ nữ, vậy chắc sẽ không lâu nữa rồi, có lẽ sẽ khoảng một tháng nữa đi … ” Tô Dạ Kiều ngồi xuống, dán mặt lên cái bụng bự của Tần Sở Ca, thì thào: “ Bảo bảo … Cha rất muốn nhìn thấy con, lại muốn … Vĩnh viễn cũng không nhìn thấy con … Phải chăng cha thực đáng ghê tởm? Như thế Sở Ca sẽ không phải rời xa cha … Con cũng sẽ không rời xa cha … ”
Rốt cuộc Tô Dạ Kiều đang nói những gì, Tần Sở Ca cũng chẳng thể nghe thấy, chẳng qua y đã quen với việc Tô Dạ Kiều “ thì thào ” nói chuyện với cái bụng bự của y, ban đầu y còn cảm thấy không được tự nhiên, dần dần y cũng quen với việc này, hơn nữa y còn cảm thấy cảnh tượng như vậy thực ấm áp biết bao: Đứa trẻ này sẽ có một gia đình tốt hơn y nhiều lắm, sẽ có người thương nó, nó sẽ có cuộc sống ổn định, còn có điều gì có thể tốt hơn như vậy đây.
Tựa như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Tô Dạ Kiều đột nhiên đứng dậy, “ Phòng bếp! Mẹ ơi gà vẫn còn đang hầm cách thủy đó! ” Sau khi đỡ Tần Sở Ca thoải mái ngồi lại trên sa lông anh liền vội vã chạy vào phòng bếp.
Tần Sở Ca nhìn Tô Dạ Kiều tay chân luống cuống bận rộn trong phòng bếp thì không nhịn được bật cười. Đây chính là ngôi nhà cùng với cuộc sống ấm áp mà y vẫn hằng mơ ước.
Y thậm chí còn chẳng hề hay biết ở một nơi khác ám lưu đang mạnh mẽ chuyển động.
Hoa Cơ Vân vẫn luôn không ngừng điều tra Để Luật Dương, nhưng những kết quả không ngừng được gửi tới lại chứng minh Để Luật Dương tựa như chẳng hề liên quan tới hàng loạt sự việc phát sinh trong công ty, mà một cái tên “FD” thần bí người Phần Lan lại ngang nhiên xâm nhập vào dưới mí mắt bà.
Bà không thể xác định rõ ràng việc này đến tột cùng là có người bịa đặt hay thực sự có một kẻ khác, nhưng kẻ này trắng trợn thu mua số cổ phiếu không nhiều của công ty, hơn nữa công ty có tên Pháp Nhân đó còn phát triển một cách thần tốc, trụ sở của công ty không phải đặt ở Phần Lan mà đặt ngay tại Trung Quốc, đại bộ phận nhân viên công ty của bà cũng đều chuyển công tác tới đó.
Ban đầu bà còn cho rằng công ty FD này là do Để Luật Dương dùng thân phận khác dựng lên nhưng sau khi Để Luật Dương trọng thương nhập viện, công ty FD này vẫn hoạt động không ngừng như trước, điều này không thể không khiến bà chuyển lực chú ý từ trên người Để Luật Dương đi.
Do đối phương mang quốc tịch Phần Lan nên những điều tra của bà cũng từng bị trở ngại. Hơn nữa kẻ này tựa hồ ngay cả tên họ đầy đủ cũng chưa từng xuất hiện, chỉ có một cái tên viết tắt. Tên, giới tính, diện mạo, toàn bộ đều vô cùng thần bí, điều duy nhất biết được là kẻ này có quan hệ đối nghịch với Hoa gia, gã ( hay ả) muốn Hoa gia phá sản!
Đây là điều Hoa Cơ Vân không thể chịu đựng được nhất! Công ty này là tâm huyết cả đời của bà, là toàn bộ những gì bà có được ngoài con trai của bà ra!
Nhóm cổ đông lớn đã rất bất mãn với tình hình cổ phiếu đang rớt giá thê thảm mấy ngày nay, bà bận rộn lo âu lại hoàn toàn chẳng thể khống chế được toàn cục. Con trai của bà tuy ngoài mặt trấn định nhưng cũng tiều tụy đi không ít, khiến bà vừa đau lòng lại không thể không hãnh diện.
Chí ít vẫn còn có con trai đứng sau lưng bà, giúp bà chống đỡ! Giúp bà vĩnh viễn đều có một nơi để quay đầu lại nhìn …
Nhưng điều khiến bà vạn phần không ngờ đến, hay là nói sự tình cả đời bà cũng không dám tưởng tượng ra, cuối cùng lại xảy đến!
Bà vĩnh viễn cũng không dám tin nó là thật …