Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện,Y Thanh Huyền thở dồn dập ngừng lại trước giường Lôi Đình Ngọc”Ngươi nói y không giống bình thường là sao?” Hắn nhìn Đường chủ và đám đàn em đứng sếp thẳng thành một hàng ai cũng mặt ủ mày ê,chỉ có người đàn ông trở thành tiêu điểm cúi đầu không nói một lời nghiêng người vào một gốc trên giường,trừ tư thế co rúc một chỗ cực kỳ giống mèo hoang sợ người lạ ra thì không có nơi nào bất thường,hắn không khỏi hoài nghi chất vấn Đường chủ.
“Chuyện......” Đường chủ khó xử nhìn sang Lôi Đình Ngọc,không thể giấu hết buồn bã nói: “Không gạtThiếu chủ,Lôi ca anh ấy hiện tại không nhận ra ai,ngay cả mình tên gì anh ấy cũng không nhớ!”
“Cái gì?” Lông mày nhỏ nhắn nhíu cùng một chỗ,Y Thanh Huyền kinh ngạc đưa mắt nhìn sang người đàn ông vẫn duy trì tư thế bất động,hắn như có điều suy nghĩ ánh mắt mang theo đánh giá,cẩn thận phỏng đoán Lôi Đình Ngọc có thật mất trí nhớ “Thật hay giả?”
“Bác sĩ vừa tới đã kiểm tra,ông ấy nói Lôi ca rất có thể khi trúng đạn té xuống đầu không cẩn thận đụng phải sàn nhà,tạm thời dẫn đến chứng mất trí nhớ.”
“Chứng mất trí nhớ?” Y Thanh Huyền không tin lắm đi đến phía trước nhìn vào Lôi Đình Ngọc,bắt được bờ vai của y dùng sức lay động, “Ê,anh thật chuyện gì cũng quên sao? Ngay cả ta cũng không nhớ sao?” Lôi Đình Ngọc bị lắc đến đầu choáng váng,phải ngẩng đầu đối mặt người anh tuấn hung dữ trước mắt, “Thật xin lỗi,anh là ai? Tôi thật không nhận ra anh.” Vẻ mặt y nhìn hắn như người xa lạ.
“Anh............” Y Thanh Huyền nghe thấy giống như chịu đả kích lớn trừng to mắt,tên Lôi Đình Ngọc không tôn trọng bề trên không thể giọng hữu lễ này nói chuyện với y,chẳng lẽ y thật không nhớ chuyện gì? Không,không thể dễ dàng tin tưởng,nói không chừng là y đang diễn kịch,không biết lại muốn bày trò gì.”Đừng giả bộ!Anh làm sao ngay cả tôi cũng quên,cho dù hóa thành tro anh cũng nhớ được mặt tôi,đừng tưởng rằng tôi không biết quỷ kế của anh.Nếu anh muốn diễn thì tôi sẽ chìu theo anh,tôi sẽ đánh đến anh nhận mới thôi.” Hắn vung lên quả đấm,đang chuẩn bị muốn đánh xuống lập tức bị Đường chủ và đám đàn em ngăn cản.
“Thiếu chủ xin tĩnh táo một chút!”
“Lôi ca thật sự mất trí nhớ,hơn nữa vết thương trên người hắn còn chưa khỏe,ngài đánh anh ấy chịu không nổi mất!” Đường chủ nói lời tốt khuyên nhủ”Ngài nhìn dáng vẻ anh ấy đi,này là giả sao?”
Nghe thuộc hạ giải thích,Y Thanh Huyền lúc này mới phát giác Lôi Đình Ngọc không phản kích như trước kia,ngược lại vẻ mặt hoảng sợ lấy tay bảo vệ đầu rất sợ hắn đánh xuống,nhìn bộ dáng không dám giả bộ,nhất thời như bị nước lạnh đổ xuống,kích động cũng lui xuống,hắn buông lỏng tay ra lui về phía sau một bước.
“Xin hỏi anh... Tại sao tức giận vậy?.” Thấy hắn không muốn đánh mình nữa Lôi Đình Ngọc mới dám hỏi ngược lại.”Tôi quên chuyện gì rất quan trọng sao? Tôi hiện tại đầu óc một mảnh trống không,thật sự không nhớ nổi anh là ai.”
Thấy y giống như con thỏ khiếp sợ thay đổi hoàn toàn bản tính đàn ông,Y Thanh Huyền nhất thời không biết trả lời,y cái gì cũng quên mất,quên mất y từng là con chó của mình,quên mất y từng lăng nhục hắn,rốt cuộc có thể không lo sẽ bị y uy hiếp,rốt cuộc không cần trải qua cuộc sống không thuộc về mình,hiện tại người đàn ông này giống như chim ưng mất cánh,mất đi ưu thế cao cao tại thượng,đã không còn bất cứ lực uy hiếp,giai cấp đảo ngược cuối cùng để cho hắn có cơ hội trở mình,nhưng hắn tại sao không thấy vui vẻ ngược lại cảm thấy buồn bã mất mác đây.
“Lôi ca,hắn là Thiếu chủ, ” Đường chủ lấy giọng nghiêm túc ở bên cạnh nhắc nhở, “Là đứa con quý báu nhất của Hổ ca ( Cha của Y Thanh Huyền),sau khi anh được Hổ ca từ cô nhi viện mang về,vẫn luôn đi theo bên cạnh Thiếu chủ bảo vệ ngài ấy,là cận vệ trung thành nhất cũng là người được Hổ ca coi trọng,sau Hổ ca bất hạnh bỏ mình, rước khi chết đã đem vị trí lão đại và trách nhiệm chăm sóc Thiếu chủ phó thác cho anh.”
“Thiếu chủ?” Gương mặt tuấn tú của Lôi Đình Ngọc nổi lên vẻ lúng túng,ánh mắt mờ mịt nhìn chăm chú vào mặt Y Thanh Huyền: “Thật xin lỗi,tôi một chút cũng không nhớ nỗi.”
Y Thanh Huyền rất nhanh từ kinh ngạc chuyển sang bình tĩnh,mạnh mẽ nén đi mất mác trong lòng,hắn ở trong đầu nhanh chóng tìm đối sách,thôi thì lợi dụng Lôi Đình Ngọc mất trí nhớ trọng chấn uy danh trước kia của mình, “Nếu anh quên thì đành chịu,chỉ cần nhớ kỹ tôi là Thiếu chủ của anh là được,sau này bất kể chuyện gì anh đều phải nghe lệnh tôi!” Hắn cao cao tại thượng liếc xéo y,lấy giọng đầy bức ép ra lệnh.”Biết không?”
Lôi Đình Ngọc có chút hoảng sợ gật đầu, “Tôi.... Biết rồi.”
Thấy y ngây ngốc nghe lệnh một chút nhuệ khí cũng không có,Y Thanh Huyền môi mỏng trơn mịn tựa như mật đào câu khởi nụ cười thản nhiên,nếu không thừa cơ hội này đòi lại tất cả lời lẫn lãi những sỉ nhục,làm sao có thể xóa đi mối hận trong lòng hắn,y vừa không có trí nhớ vừa người bị thương nặng,quả thực giống như con cọp mất đi móng vuốt bị nhốt trong lòng sắc mặc hắn xâm lược,Lôi Đình Ngọc nhất định không nghĩ tới mình có một ngày thua trong tay hắn!
Người thiếu niên trước mắt đột nhiên thay đổi sắc mặt,nụ cười nhạt rực rỡ như ánh mặt trời tràn đầy sức sống trong nháy mắt phá vỡ lạnh lùng,tựa như hoa sen mới nở lại như ánh trăng trong nước cơ hồ cướp đi ánh mắt của Lôi Đình Ngọc,y gần như thất thần nhìn hắn.
“Anh tại sao vẫn nhìn tôi?” Chú ý tới y nhìn mình không chớp mắt, Y Thanh Huyền không vui nhìn chằm chằm y,bị người ta nhìn chăm chú thật không dễ chịu.
Lôi Đình Ngọc đỏ mặt cúi đầu,”Tôi chỉ cảm thấy Thiếu chủ cười lên rất đẹp,giống như Thiên Sứ,tôi không cẩn thận nhìn ngây người.” Y nhỏ giọng rù rì,bởi vì Y Thanh Huyền đứng rất gần y, vì vậy những lời ca ngợi của y toàn bộ lọt vào tai hắn.
Y Thanh Huyền nghe vậy khuôn mặt đỏ lên,trước kia hắn ghét nhất người khác dùng từ hình dung phụ nữ áp đặt lên người hắn,vốn nên chửi ầm nhưng đối với một người bị thương giống kẻ ngốc,tức giận làm sao cũng không phát ra được,chẳng lẽ viên đạn kia không chỉ cướp đi trí nhớ y,ngay cả đầu óc cũng thiêu hỏng sao?”Anh nói nhảm gì đó? Mặt của tôi anh có thể tùy tiện nhìn sao?”
“Thật xin lỗi, ” Lôi Đình Ngọc rụt lại người,dùng giọng tràn đầy tôn kính nói “Là tôi mạo phạm cậu,xin cậu tha thứ.”
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện,Y Thanh Huyền thở dồn dập ngừng lại trước giường Lôi Đình Ngọc”Ngươi nói y không giống bình thường là sao?” Hắn nhìn Đường chủ và đám đàn em đứng sếp thẳng thành một hàng ai cũng mặt ủ mày ê,chỉ có người đàn ông trở thành tiêu điểm cúi đầu không nói một lời nghiêng người vào một gốc trên giường,trừ tư thế co rúc một chỗ cực kỳ giống mèo hoang sợ người lạ ra thì không có nơi nào bất thường,hắn không khỏi hoài nghi chất vấn Đường chủ.
“Chuyện......” Đường chủ khó xử nhìn sang Lôi Đình Ngọc,không thể giấu hết buồn bã nói: “Không gạtThiếu chủ,Lôi ca anh ấy hiện tại không nhận ra ai,ngay cả mình tên gì anh ấy cũng không nhớ!”
“Cái gì?” Lông mày nhỏ nhắn nhíu cùng một chỗ,Y Thanh Huyền kinh ngạc đưa mắt nhìn sang người đàn ông vẫn duy trì tư thế bất động,hắn như có điều suy nghĩ ánh mắt mang theo đánh giá,cẩn thận phỏng đoán Lôi Đình Ngọc có thật mất trí nhớ “Thật hay giả?”
“Bác sĩ vừa tới đã kiểm tra,ông ấy nói Lôi ca rất có thể khi trúng đạn té xuống đầu không cẩn thận đụng phải sàn nhà,tạm thời dẫn đến chứng mất trí nhớ.”
“Chứng mất trí nhớ?” Y Thanh Huyền không tin lắm đi đến phía trước nhìn vào Lôi Đình Ngọc,bắt được bờ vai của y dùng sức lay động, “Ê,anh thật chuyện gì cũng quên sao? Ngay cả ta cũng không nhớ sao?” Lôi Đình Ngọc bị lắc đến đầu choáng váng,phải ngẩng đầu đối mặt người anh tuấn hung dữ trước mắt, “Thật xin lỗi,anh là ai? Tôi thật không nhận ra anh.” Vẻ mặt y nhìn hắn như người xa lạ.
“Anh............” Y Thanh Huyền nghe thấy giống như chịu đả kích lớn trừng to mắt,tên Lôi Đình Ngọc không tôn trọng bề trên không thể giọng hữu lễ này nói chuyện với y,chẳng lẽ y thật không nhớ chuyện gì? Không,không thể dễ dàng tin tưởng,nói không chừng là y đang diễn kịch,không biết lại muốn bày trò gì.”Đừng giả bộ!Anh làm sao ngay cả tôi cũng quên,cho dù hóa thành tro anh cũng nhớ được mặt tôi,đừng tưởng rằng tôi không biết quỷ kế của anh.Nếu anh muốn diễn thì tôi sẽ chìu theo anh,tôi sẽ đánh đến anh nhận mới thôi.” Hắn vung lên quả đấm,đang chuẩn bị muốn đánh xuống lập tức bị Đường chủ và đám đàn em ngăn cản.
“Thiếu chủ xin tĩnh táo một chút!”
“Lôi ca thật sự mất trí nhớ,hơn nữa vết thương trên người hắn còn chưa khỏe,ngài đánh anh ấy chịu không nổi mất!” Đường chủ nói lời tốt khuyên nhủ”Ngài nhìn dáng vẻ anh ấy đi,này là giả sao?”
Nghe thuộc hạ giải thích,Y Thanh Huyền lúc này mới phát giác Lôi Đình Ngọc không phản kích như trước kia,ngược lại vẻ mặt hoảng sợ lấy tay bảo vệ đầu rất sợ hắn đánh xuống,nhìn bộ dáng không dám giả bộ,nhất thời như bị nước lạnh đổ xuống,kích động cũng lui xuống,hắn buông lỏng tay ra lui về phía sau một bước.
“Xin hỏi anh... Tại sao tức giận vậy?.” Thấy hắn không muốn đánh mình nữa Lôi Đình Ngọc mới dám hỏi ngược lại.”Tôi quên chuyện gì rất quan trọng sao? Tôi hiện tại đầu óc một mảnh trống không,thật sự không nhớ nổi anh là ai.”
Thấy y giống như con thỏ khiếp sợ thay đổi hoàn toàn bản tính đàn ông,Y Thanh Huyền nhất thời không biết trả lời,y cái gì cũng quên mất,quên mất y từng là con chó của mình,quên mất y từng lăng nhục hắn,rốt cuộc có thể không lo sẽ bị y uy hiếp,rốt cuộc không cần trải qua cuộc sống không thuộc về mình,hiện tại người đàn ông này giống như chim ưng mất cánh,mất đi ưu thế cao cao tại thượng,đã không còn bất cứ lực uy hiếp,giai cấp đảo ngược cuối cùng để cho hắn có cơ hội trở mình,nhưng hắn tại sao không thấy vui vẻ ngược lại cảm thấy buồn bã mất mác đây.
“Lôi ca,hắn là Thiếu chủ, ” Đường chủ lấy giọng nghiêm túc ở bên cạnh nhắc nhở, “Là đứa con quý báu nhất của Hổ ca ( Cha của Y Thanh Huyền),sau khi anh được Hổ ca từ cô nhi viện mang về,vẫn luôn đi theo bên cạnh Thiếu chủ bảo vệ ngài ấy,là cận vệ trung thành nhất cũng là người được Hổ ca coi trọng,sau Hổ ca bất hạnh bỏ mình, rước khi chết đã đem vị trí lão đại và trách nhiệm chăm sóc Thiếu chủ phó thác cho anh.”
“Thiếu chủ?” Gương mặt tuấn tú của Lôi Đình Ngọc nổi lên vẻ lúng túng,ánh mắt mờ mịt nhìn chăm chú vào mặt Y Thanh Huyền: “Thật xin lỗi,tôi một chút cũng không nhớ nỗi.”
Y Thanh Huyền rất nhanh từ kinh ngạc chuyển sang bình tĩnh,mạnh mẽ nén đi mất mác trong lòng,hắn ở trong đầu nhanh chóng tìm đối sách,thôi thì lợi dụng Lôi Đình Ngọc mất trí nhớ trọng chấn uy danh trước kia của mình, “Nếu anh quên thì đành chịu,chỉ cần nhớ kỹ tôi là Thiếu chủ của anh là được,sau này bất kể chuyện gì anh đều phải nghe lệnh tôi!” Hắn cao cao tại thượng liếc xéo y,lấy giọng đầy bức ép ra lệnh.”Biết không?”
Lôi Đình Ngọc có chút hoảng sợ gật đầu, “Tôi.... Biết rồi.”
Thấy y ngây ngốc nghe lệnh một chút nhuệ khí cũng không có,Y Thanh Huyền môi mỏng trơn mịn tựa như mật đào câu khởi nụ cười thản nhiên,nếu không thừa cơ hội này đòi lại tất cả lời lẫn lãi những sỉ nhục,làm sao có thể xóa đi mối hận trong lòng hắn,y vừa không có trí nhớ vừa người bị thương nặng,quả thực giống như con cọp mất đi móng vuốt bị nhốt trong lòng sắc mặc hắn xâm lược,Lôi Đình Ngọc nhất định không nghĩ tới mình có một ngày thua trong tay hắn!
Người thiếu niên trước mắt đột nhiên thay đổi sắc mặt,nụ cười nhạt rực rỡ như ánh mặt trời tràn đầy sức sống trong nháy mắt phá vỡ lạnh lùng,tựa như hoa sen mới nở lại như ánh trăng trong nước cơ hồ cướp đi ánh mắt của Lôi Đình Ngọc,y gần như thất thần nhìn hắn.
“Anh tại sao vẫn nhìn tôi?” Chú ý tới y nhìn mình không chớp mắt, Y Thanh Huyền không vui nhìn chằm chằm y,bị người ta nhìn chăm chú thật không dễ chịu.
Lôi Đình Ngọc đỏ mặt cúi đầu,”Tôi chỉ cảm thấy Thiếu chủ cười lên rất đẹp,giống như Thiên Sứ,tôi không cẩn thận nhìn ngây người.” Y nhỏ giọng rù rì,bởi vì Y Thanh Huyền đứng rất gần y, vì vậy những lời ca ngợi của y toàn bộ lọt vào tai hắn.
Y Thanh Huyền nghe vậy khuôn mặt đỏ lên,trước kia hắn ghét nhất người khác dùng từ hình dung phụ nữ áp đặt lên người hắn,vốn nên chửi ầm nhưng đối với một người bị thương giống kẻ ngốc,tức giận làm sao cũng không phát ra được,chẳng lẽ viên đạn kia không chỉ cướp đi trí nhớ y,ngay cả đầu óc cũng thiêu hỏng sao?”Anh nói nhảm gì đó? Mặt của tôi anh có thể tùy tiện nhìn sao?”
“Thật xin lỗi, ” Lôi Đình Ngọc rụt lại người,dùng giọng tràn đầy tôn kính nói “Là tôi mạo phạm cậu,xin cậu tha thứ.”