Rất nhiều sự tình không phải phản kháng là có thể thoát được. Tố Y hiện tại rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy, đầu lưỡi tiếp xúc với thứ cương đỏ kia, khiến cho y trào lên cảm giác buồn nôn, chính là đói bụng vài ngày, ngay cả toan thủy đều phun không được, chỉ có thể nôn khan. Hoàn Nhan Tự cũng không để y nguyện ý, ấn giữ đầu y, cho đến khi nửa nam căn đều đã tham tiến vào trong miệng của y. Tóc đen mềm mại rơi xuống, nhè nhẹ từng đợt từng đợt rơi xuống nơi đại thối âm bộ, tô tô ngứa ngứa thập phần thoải mái, càng khiến cho cự vật đã nhồi vào trong Tố Y vì kích thích mà lại trướng lớn vài phần.
Tố Y trước mắt u tối, đầu óc nóng bừng, trong lòng sợ hãi, theo bản năng hung hăng cắn xuống. Chợt nghe thanh âm ác ma Hoàn Nhan Tự ở bên tai vang lên: “Đừng bức trẫm hành hạ tù binh đến chết a.” Một câu này so với lời chú cẩn cô của Đường Tăng càng hiệu quả hơn, động tác cắn răng cứ như vậy đơ ra. Thứ giữa hai môi đã sớm rục rịch, còn khẽ trừu sáp, lại xâm nhập tới yết hầu y. Y không thể nuốt cũng không có thể phun, hai phiến môi mỏng trương thành hình trứng, vài đạo chỉ bạc theo khóe miệng rĩ xuống, nhiễm vào chiếc cổ sạch sẽ.
Hoàn Nhan Tự mặt nhăn mày nhó, Tố Y một chút kinh nghiệm cũng không có, so với các phi tử thủ đoạn cao siêu của hắn thật sự là cách biệt một trời một vực. Nhưng chính hắn không biết vì sao mà lại cảm thấy được so với thời điểm kia còn muốn thống khoái lâm li. Chính là cứ như vậy cũng không phải biện pháp, trong bụng phảng phất như có mấy trăm ngọn đuốc kêu gào phải phóng xuất. Hắn thở dài, ngón tay đẩy ra cánh mông vốn tế hoạt lúc này lại che kín bởi các vết thương xanh tím, đầu ngón tay đặt ở lối vào hậu đình, ôn nhu nói: “Tố Tố, ngươi làm theo lời trẫm, bằng không sẽ khiến cho ngươi dùng nơi này thỏa mãn trẫm. Chính ngươi lựa chọn đi.” Nói xong ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào. Ngón tay kia dài nhỏ mềm nhẵn, tất nhiên không thể thô to như nam căn, vì vậy tuy rằng tiểu huyệt vẫn siết chặt nhưng vẫn để nó dễ dàng lọt vào.
Tố Y trước nay vững tâm như thiết, lúc này trong mắt cũng khó mà không lệ quang lòe lòe, chính là quật cường không chịu rơi xuống. Cảm giác hậu đình bị dị vật xâm chiếm khiến cho toàn thân y đều căng thẳng. Tình cảnh trước mắt đã không cho phép y lựa chọn, chỉ có hai con đường mà dù thế nào cũng là chuyện tình đáng hổ thẹn, y thật không biết mình nên chọn cái nào.
Hoàn Nhan Tự làm như nhìn ra tâm tư của y, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi nếu ngoan ngoãn nghe lời, tối nay trẫm liền từ bỏ khoái hoạt. Nếu không chịu hảo hảo phụng dưỡng, đợi dùng cái miệng hồng nộn này của ngươi xong, lại dùng hậu đình của ngươi, dù sao trẫm một thứ cũng không muốn buông tha.” Nói xong lấy ngón tay tại dũng đạo chật hẹp nhẹ đâm vài cái, lập tức cảm giác được thân mình Tố Y trở nên run rẩy.
“Ngươi là muốn chọn vế đầu phải không?” Hắn vỗ nhẹ nhẹ vào cánh mông co dãn của Tố Y. Thật lâu sau mới thấy y gian nan hơi hơi gật gật đầu, một giọt lệ cuối cùng vì quá mức nhục nhã mà rơi xuống, nhanh chóng thấm vào tóc, khiến cho Hoàn Nhan Tự trong lòng không khỏi lại trỗi lên vài phần yêu thương, một thứ suy nghĩ hỗn loạn mà chính hắn cũng nói không rõ. Đem cự vật kia từ cái miệng nhỏ nhắn hồng diễm rút ra một chút, hắn kiên nhẫn chỉ dẫn: “Ngươi trước dùng đầu lưỡi tại phần đỉnh lướt khắp, đợi cho ta tiến vào bên trong, sau liếm hút căn hành. Động tác phải nhẹ, không thể dùng răng nanh, nếu cắn trẫm đau, ngươi đừng mơ tưởng sống yên ổn. Nếu làm thật tốt, trẫm liền cho ngươi một lần xa xa nhìn thấy binh sĩ của ngươi.”
Này một phen vừa dỗ vừa dọa, cưỡng bức dạy dỗ cũng nổi lên một điểm tác dụng. Hoàn Nhan Tự buồn cười nhìn Tố Y gian nan nâng đầu, ánh mắt giống như muốn phun ra hỏa trừng trừng nhìn hắn. Hơi hơi giật giật môi, rồi một cảm giác thanh lương lướt qua trụ thể nóng như lửa, trong nháy mắt lại tan mất. Hắn đem mặt kề sát khuôn mặt như ngọc của Tố Y, nhẹ nhàng thổi khí nơi làn mi dài của y, ha hả cười nói: “Làm không tồi, chính là còn chưa đủ, tiếp tục a. Chậc chậc, ánh mắt này thật hảo, như sắp đốt cháy trẫm vậy.”
Tố Y nhịn nửa ngày, mới cuối cùng khống chế ý nghĩ đem thứ trong miệng kia cắn đứt. Cố nén hổ thẹn trong lòng, cái lưỡi đinh hương gian nan xoay tròn chung quanh cự vật thô to kia. Lại phát hiện thứ này càng lúc càng trướng to. Y đang sợ hãi không biết phải làm sao thì nghe được tiếng Hoàn Nhan Tự kìm lòng không được mà than nhẹ truyền đến từ phía trên, mới tỉnh ngộ tên địch nhân đáng giận này chính là đang thoải mái. Đầu càng bốc nhiệt, thầm nghĩ ta không dám cắn đứt nó, chẳng lẽ còn không dám cắn một ngụm sao? Dù sao thứ kia cũng đã ở trong miệng, răng nanh lại xếp hai hàng, ngẫu nhiên phạm một chút sai lầm thì có gì là không thể. Mắt thấy thứ đáng giận kia ngày càng trướng to hơn, làm miệng y sinh đau, y không chút do dự, hàm răng sắc bén cắn một ngụm thật mạnh lên hành thể, lại nhanh chóng nhả ra, hai mắt thị uy nhìn Hoàn Nhan Tự.
Rất nhiều sự tình không phải phản kháng là có thể thoát được. Tố Y hiện tại rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy, đầu lưỡi tiếp xúc với thứ cương đỏ kia, khiến cho y trào lên cảm giác buồn nôn, chính là đói bụng vài ngày, ngay cả toan thủy đều phun không được, chỉ có thể nôn khan. Hoàn Nhan Tự cũng không để y nguyện ý, ấn giữ đầu y, cho đến khi nửa nam căn đều đã tham tiến vào trong miệng của y. Tóc đen mềm mại rơi xuống, nhè nhẹ từng đợt từng đợt rơi xuống nơi đại thối âm bộ, tô tô ngứa ngứa thập phần thoải mái, càng khiến cho cự vật đã nhồi vào trong Tố Y vì kích thích mà lại trướng lớn vài phần.
Tố Y trước mắt u tối, đầu óc nóng bừng, trong lòng sợ hãi, theo bản năng hung hăng cắn xuống. Chợt nghe thanh âm ác ma Hoàn Nhan Tự ở bên tai vang lên: “Đừng bức trẫm hành hạ tù binh đến chết a.” Một câu này so với lời chú cẩn cô của Đường Tăng càng hiệu quả hơn, động tác cắn răng cứ như vậy đơ ra. Thứ giữa hai môi đã sớm rục rịch, còn khẽ trừu sáp, lại xâm nhập tới yết hầu y. Y không thể nuốt cũng không có thể phun, hai phiến môi mỏng trương thành hình trứng, vài đạo chỉ bạc theo khóe miệng rĩ xuống, nhiễm vào chiếc cổ sạch sẽ.
Hoàn Nhan Tự mặt nhăn mày nhó, Tố Y một chút kinh nghiệm cũng không có, so với các phi tử thủ đoạn cao siêu của hắn thật sự là cách biệt một trời một vực. Nhưng chính hắn không biết vì sao mà lại cảm thấy được so với thời điểm kia còn muốn thống khoái lâm li. Chính là cứ như vậy cũng không phải biện pháp, trong bụng phảng phất như có mấy trăm ngọn đuốc kêu gào phải phóng xuất. Hắn thở dài, ngón tay đẩy ra cánh mông vốn tế hoạt lúc này lại che kín bởi các vết thương xanh tím, đầu ngón tay đặt ở lối vào hậu đình, ôn nhu nói: “Tố Tố, ngươi làm theo lời trẫm, bằng không sẽ khiến cho ngươi dùng nơi này thỏa mãn trẫm. Chính ngươi lựa chọn đi.” Nói xong ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào. Ngón tay kia dài nhỏ mềm nhẵn, tất nhiên không thể thô to như nam căn, vì vậy tuy rằng tiểu huyệt vẫn siết chặt nhưng vẫn để nó dễ dàng lọt vào.
Tố Y trước nay vững tâm như thiết, lúc này trong mắt cũng khó mà không lệ quang lòe lòe, chính là quật cường không chịu rơi xuống. Cảm giác hậu đình bị dị vật xâm chiếm khiến cho toàn thân y đều căng thẳng. Tình cảnh trước mắt đã không cho phép y lựa chọn, chỉ có hai con đường mà dù thế nào cũng là chuyện tình đáng hổ thẹn, y thật không biết mình nên chọn cái nào.
Hoàn Nhan Tự làm như nhìn ra tâm tư của y, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi nếu ngoan ngoãn nghe lời, tối nay trẫm liền từ bỏ khoái hoạt. Nếu không chịu hảo hảo phụng dưỡng, đợi dùng cái miệng hồng nộn này của ngươi xong, lại dùng hậu đình của ngươi, dù sao trẫm một thứ cũng không muốn buông tha.” Nói xong lấy ngón tay tại dũng đạo chật hẹp nhẹ đâm vài cái, lập tức cảm giác được thân mình Tố Y trở nên run rẩy.
“Ngươi là muốn chọn vế đầu phải không?” Hắn vỗ nhẹ nhẹ vào cánh mông co dãn của Tố Y. Thật lâu sau mới thấy y gian nan hơi hơi gật gật đầu, một giọt lệ cuối cùng vì quá mức nhục nhã mà rơi xuống, nhanh chóng thấm vào tóc, khiến cho Hoàn Nhan Tự trong lòng không khỏi lại trỗi lên vài phần yêu thương, một thứ suy nghĩ hỗn loạn mà chính hắn cũng nói không rõ. Đem cự vật kia từ cái miệng nhỏ nhắn hồng diễm rút ra một chút, hắn kiên nhẫn chỉ dẫn: “Ngươi trước dùng đầu lưỡi tại phần đỉnh lướt khắp, đợi cho ta tiến vào bên trong, sau liếm hút căn hành. Động tác phải nhẹ, không thể dùng răng nanh, nếu cắn trẫm đau, ngươi đừng mơ tưởng sống yên ổn. Nếu làm thật tốt, trẫm liền cho ngươi một lần xa xa nhìn thấy binh sĩ của ngươi.”
Này một phen vừa dỗ vừa dọa, cưỡng bức dạy dỗ cũng nổi lên một điểm tác dụng. Hoàn Nhan Tự buồn cười nhìn Tố Y gian nan nâng đầu, ánh mắt giống như muốn phun ra hỏa trừng trừng nhìn hắn. Hơi hơi giật giật môi, rồi một cảm giác thanh lương lướt qua trụ thể nóng như lửa, trong nháy mắt lại tan mất. Hắn đem mặt kề sát khuôn mặt như ngọc của Tố Y, nhẹ nhàng thổi khí nơi làn mi dài của y, ha hả cười nói: “Làm không tồi, chính là còn chưa đủ, tiếp tục a. Chậc chậc, ánh mắt này thật hảo, như sắp đốt cháy trẫm vậy.”
Tố Y nhịn nửa ngày, mới cuối cùng khống chế ý nghĩ đem thứ trong miệng kia cắn đứt. Cố nén hổ thẹn trong lòng, cái lưỡi đinh hương gian nan xoay tròn chung quanh cự vật thô to kia. Lại phát hiện thứ này càng lúc càng trướng to. Y đang sợ hãi không biết phải làm sao thì nghe được tiếng Hoàn Nhan Tự kìm lòng không được mà than nhẹ truyền đến từ phía trên, mới tỉnh ngộ tên địch nhân đáng giận này chính là đang thoải mái. Đầu càng bốc nhiệt, thầm nghĩ ta không dám cắn đứt nó, chẳng lẽ còn không dám cắn một ngụm sao? Dù sao thứ kia cũng đã ở trong miệng, răng nanh lại xếp hai hàng, ngẫu nhiên phạm một chút sai lầm thì có gì là không thể. Mắt thấy thứ đáng giận kia ngày càng trướng to hơn, làm miệng y sinh đau, y không chút do dự, hàm răng sắc bén cắn một ngụm thật mạnh lên hành thể, lại nhanh chóng nhả ra, hai mắt thị uy nhìn Hoàn Nhan Tự.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Rất nhiều sự tình không phải phản kháng là có thể thoát được. Tố Y hiện tại rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy, đầu lưỡi tiếp xúc với thứ cương đỏ kia, khiến cho y trào lên cảm giác buồn nôn, chính là đói bụng vài ngày, ngay cả toan thủy đều phun không được, chỉ có thể nôn khan. Hoàn Nhan Tự cũng không để y nguyện ý, ấn giữ đầu y, cho đến khi nửa nam căn đều đã tham tiến vào trong miệng của y. Tóc đen mềm mại rơi xuống, nhè nhẹ từng đợt từng đợt rơi xuống nơi đại thối âm bộ, tô tô ngứa ngứa thập phần thoải mái, càng khiến cho cự vật đã nhồi vào trong Tố Y vì kích thích mà lại trướng lớn vài phần.
Tố Y trước mắt u tối, đầu óc nóng bừng, trong lòng sợ hãi, theo bản năng hung hăng cắn xuống. Chợt nghe thanh âm ác ma Hoàn Nhan Tự ở bên tai vang lên: “Đừng bức trẫm hành hạ tù binh đến chết a.” Một câu này so với lời chú cẩn cô của Đường Tăng càng hiệu quả hơn, động tác cắn răng cứ như vậy đơ ra. Thứ giữa hai môi đã sớm rục rịch, còn khẽ trừu sáp, lại xâm nhập tới yết hầu y. Y không thể nuốt cũng không có thể phun, hai phiến môi mỏng trương thành hình trứng, vài đạo chỉ bạc theo khóe miệng rĩ xuống, nhiễm vào chiếc cổ sạch sẽ.
Hoàn Nhan Tự mặt nhăn mày nhó, Tố Y một chút kinh nghiệm cũng không có, so với các phi tử thủ đoạn cao siêu của hắn thật sự là cách biệt một trời một vực. Nhưng chính hắn không biết vì sao mà lại cảm thấy được so với thời điểm kia còn muốn thống khoái lâm li. Chính là cứ như vậy cũng không phải biện pháp, trong bụng phảng phất như có mấy trăm ngọn đuốc kêu gào phải phóng xuất. Hắn thở dài, ngón tay đẩy ra cánh mông vốn tế hoạt lúc này lại che kín bởi các vết thương xanh tím, đầu ngón tay đặt ở lối vào hậu đình, ôn nhu nói: “Tố Tố, ngươi làm theo lời trẫm, bằng không sẽ khiến cho ngươi dùng nơi này thỏa mãn trẫm. Chính ngươi lựa chọn đi.” Nói xong ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào. Ngón tay kia dài nhỏ mềm nhẵn, tất nhiên không thể thô to như nam căn, vì vậy tuy rằng tiểu huyệt vẫn siết chặt nhưng vẫn để nó dễ dàng lọt vào.
Tố Y trước nay vững tâm như thiết, lúc này trong mắt cũng khó mà không lệ quang lòe lòe, chính là quật cường không chịu rơi xuống. Cảm giác hậu đình bị dị vật xâm chiếm khiến cho toàn thân y đều căng thẳng. Tình cảnh trước mắt đã không cho phép y lựa chọn, chỉ có hai con đường mà dù thế nào cũng là chuyện tình đáng hổ thẹn, y thật không biết mình nên chọn cái nào.
Hoàn Nhan Tự làm như nhìn ra tâm tư của y, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi nếu ngoan ngoãn nghe lời, tối nay trẫm liền từ bỏ khoái hoạt. Nếu không chịu hảo hảo phụng dưỡng, đợi dùng cái miệng hồng nộn này của ngươi xong, lại dùng hậu đình của ngươi, dù sao trẫm một thứ cũng không muốn buông tha.” Nói xong lấy ngón tay tại dũng đạo chật hẹp nhẹ đâm vài cái, lập tức cảm giác được thân mình Tố Y trở nên run rẩy.
“Ngươi là muốn chọn vế đầu phải không?” Hắn vỗ nhẹ nhẹ vào cánh mông co dãn của Tố Y. Thật lâu sau mới thấy y gian nan hơi hơi gật gật đầu, một giọt lệ cuối cùng vì quá mức nhục nhã mà rơi xuống, nhanh chóng thấm vào tóc, khiến cho Hoàn Nhan Tự trong lòng không khỏi lại trỗi lên vài phần yêu thương, một thứ suy nghĩ hỗn loạn mà chính hắn cũng nói không rõ. Đem cự vật kia từ cái miệng nhỏ nhắn hồng diễm rút ra một chút, hắn kiên nhẫn chỉ dẫn: “Ngươi trước dùng đầu lưỡi tại phần đỉnh lướt khắp, đợi cho ta tiến vào bên trong, sau liếm hút căn hành. Động tác phải nhẹ, không thể dùng răng nanh, nếu cắn trẫm đau, ngươi đừng mơ tưởng sống yên ổn. Nếu làm thật tốt, trẫm liền cho ngươi một lần xa xa nhìn thấy binh sĩ của ngươi.”
Này một phen vừa dỗ vừa dọa, cưỡng bức dạy dỗ cũng nổi lên một điểm tác dụng. Hoàn Nhan Tự buồn cười nhìn Tố Y gian nan nâng đầu, ánh mắt giống như muốn phun ra hỏa trừng trừng nhìn hắn. Hơi hơi giật giật môi, rồi một cảm giác thanh lương lướt qua trụ thể nóng như lửa, trong nháy mắt lại tan mất. Hắn đem mặt kề sát khuôn mặt như ngọc của Tố Y, nhẹ nhàng thổi khí nơi làn mi dài của y, ha hả cười nói: “Làm không tồi, chính là còn chưa đủ, tiếp tục a. Chậc chậc, ánh mắt này thật hảo, như sắp đốt cháy trẫm vậy.”
Tố Y nhịn nửa ngày, mới cuối cùng khống chế ý nghĩ đem thứ trong miệng kia cắn đứt. Cố nén hổ thẹn trong lòng, cái lưỡi đinh hương gian nan xoay tròn chung quanh cự vật thô to kia. Lại phát hiện thứ này càng lúc càng trướng to. Y đang sợ hãi không biết phải làm sao thì nghe được tiếng Hoàn Nhan Tự kìm lòng không được mà than nhẹ truyền đến từ phía trên, mới tỉnh ngộ tên địch nhân đáng giận này chính là đang thoải mái. Đầu càng bốc nhiệt, thầm nghĩ ta không dám cắn đứt nó, chẳng lẽ còn không dám cắn một ngụm sao? Dù sao thứ kia cũng đã ở trong miệng, răng nanh lại xếp hai hàng, ngẫu nhiên phạm một chút sai lầm thì có gì là không thể. Mắt thấy thứ đáng giận kia ngày càng trướng to hơn, làm miệng y sinh đau, y không chút do dự, hàm răng sắc bén cắn một ngụm thật mạnh lên hành thể, lại nhanh chóng nhả ra, hai mắt thị uy nhìn Hoàn Nhan Tự.