Sau khi bọn nàng rời khỏi, Tố Y suy sụp ngã ngồi ở trên giường, lúc này trời đã tối hẳn, y nhìn ánh trăng trong xanh phẳng lặng ngoài cửa sổ, thầm nghĩ Hoàn Nhan Tự thật coi trọng Úc Thương này, nhưng lại không để ý bóng đêm đã bao trùm. Cho nên lại nghĩ tới Đại Tề đã diệt vong, chính mình lại dục sinh vô lộ, dục sinh vô môn, trong lòng quặn thắt. Lại nghĩ tới lời nói của Tử Lưu, tuy biết bất quá những lời kia của là nàng thuận miệng nói ra, không cho mình tìm cái chết mà thôi, nhưng chính y cũng có một chút hy vọng, tựa hồ một cỗ hào tình sinh sôi. Lập tức tình ý triền miên, ở trên giường trằn trọc, khó khăn mới chợp mắt được một chốc, đến khi tỉnh lại, đã là canh bốn.
Nơi tiền điện đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên là Hoàn Nhan Tự nghênh đón Úc Thương trở về, trắng đêm chúc mừng. Tố Y lạnh lùng nhìn hướng kia, nghĩ đến cừu địch diệt quốc đang ở nơi đó nhận vạn nhân chúc mừng. Dưới chân hắn đã không biết có bao nhiêu sinh linh đồ thán, mối hận mất nước này, y sao có thể dễ dàng bỏ qua. Tử Lưu nói rất đúng, thân là con dân Đại Tề, sao có thể liền một chút mà lấy cái chết hi sinh cho tổ quốc, việc làm kia thật chỉ có kẻ nhu nhược mới làm, nếu thật sự tâm niệm cố quốc, nên chấn hưng tinh thần, nghĩ biện pháp khôi phục Đại Tề mới phải. Nghĩ đến đây, không kìm nén được cảm xúc sinh sôi trong lòng, y lập tức tìm giấy bút, cúi người ở trên bàn vung tay viết. Nhìn lại nguyên lai là một bản khuyết từ.
Lậu kỉ chuyển, kinh đắc chúc diệt tửu tỉnh, do giác ngũ canh hàn. Mộng hồi mạc nam, thượng dư mã đề thanh viễn. Thu phong xuy đắc giang nam nhạn, hương lộ dĩ đoạn tình vị đoạn, tiện chiết dực xử, do hữu thanh hầu uyển chuyển, hào khí trùng thiên.
Nhất sinh nguyện, cô phụ túng hoành thiểu niên, bất giác hoa phát thiêm. Nguyệt hà đa tình, hoàn chiếu cố quốc lan can. Nhãn tiền phân minh cựu tương thức, na khám tha chí vẫn tâm tàn. Hồi thủ lai lộ, vô phi nhất thoa yên vũ, vạn lí hà sơn.
(Lậu mấy vòng, ánh nén lặp lòe rượu đã tỉnh, có lẽ là bởi khí hàn canh năm. Mộng quay về sa mạc phương Nam, nghe thấy tiếng vó ngựa xa xa. Gió thu thổi cánh nhạn Giang Nam, hương lộ đã đứt tình chưa đoạn, gập cánh chim, thanh hầu uyển chuyển, hào khí tận trời.
Cả đời nguyện, cô phụ tung hoành thiếu niên, bất giác tóc thêm bạc. Sông nguyệt đa tình, vẫn rọi cố quốc. Cảnh trước mắt dẫu có quen thuộc nhưng tâm đã chết. Quay đầu lại nhìn, không gì ngoài mưa bụi, ngàn dặm non sông.)
Viết xong hậu trịch bút, y cười lạnh nói: “Hoàn Nhan Tự, nếu trời cao trợ ngươi, không cho ta chạy thoát thì đành thôi, còn không thì mối thù diệt quốc này, mối hận bị giam cầm này, Tố Y nhất định sẽ đòi đủ.” Nói xong nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy phương đông đã hiện một tia ánh sáng, y vội đẩy cửa đi ra, mấy thị vệ lập tức tiến lên, ánh mắt đề phòng nhìn y. Người dẫn đầu nhóm thị vệ nói: “Tướng quân dậy sớm như vậy, đã phân phó các cung nữ đến hầu hạ chưa?” Từ ngữ hắn dùng mặc dù lễ phép nhưng ngữ khí lại cứng rắn, hiển nhiên là phòng bị Tố Y sẽ đào tẩu, mình sẽ bị Đại vương chém đầu.
Tố Y cười: “Ta muốn tùy ý đi quanh một chút, chờ một chút rồi trở về rửa mặt chải đầu.” Nói xong liền thong thả bước đi trong làn sương sáng sớm, tên thị vệ dẫn đầu cũng mang theo vài người đi cùng, một tấc cũng không rời.
Thái dương rất nhanh liền xuất hiện, Tố Y ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một mảnh thiên thanh, thời tiết thật đẹp. Chợt nghe thanh âm mềm mại của Tử Nông: “Tố tướng quân, Tố tướng quân.” Y vội vàng quay lại, liền nhìn thấy Tử Nông từ phòng y đi ra, cười nói: “Người đi đâu vậy, Đại vương một chốc nữa sẽ đến, ngài nói một đêm lạnh nhạt với người, cảm thấy thật có lỗi.” Nói xong che miệng cười khanh khách.
Sắc mặt Tố Y trầm xuống, còn chưa nói gì, thanh âm Hoàn Nhan Tự lại vang lên, y chỉ cảm thấy thân mình khẽ động, cả người đã bị một đôi bàn tay to bế bổng lên, Hoàn Nhan Tự ở vành tai y hôn một cái, cười nói: “Đêm qua quả thật khó chịu, có phải lại suy nghĩ chuyện gì? Trẫm cũng chỉ hỏi vậy thôi, chứ tính tình của ngươi. . . . . . Ai, bất quá trẫm hôm nay đến đây là muốn nói với ngươi một tin tốt, ngươi không phải muốn trở về Đại Tề sao? Trẫm để cho ngươi nguyện ý, thế nào? Ngươi phải làm sao để cảm tạ trẫm đây?”
Tố Y kinh hãi, thầm nghĩ Hoàn Nhan Tự thế nhưng lại có thể thả mình đi? Lúc này hai người đã đi vào trong phòng, Tố Y đưa mắt nhìn lướt qua, chỉ thấy chi từ trên bàn đã không còn tung tích, trong lòng y mặc dù nghi hoặc một chút, lại nghĩ đến lời nói của Hoàn Nhan Tự, vội vàng rụt người lại, nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi nói sao? Ngươi. . . . . . Ngươi có thể thả cho ta trở về Đại Tề sao?”
Sau khi bọn nàng rời khỏi, Tố Y suy sụp ngã ngồi ở trên giường, lúc này trời đã tối hẳn, y nhìn ánh trăng trong xanh phẳng lặng ngoài cửa sổ, thầm nghĩ Hoàn Nhan Tự thật coi trọng Úc Thương này, nhưng lại không để ý bóng đêm đã bao trùm. Cho nên lại nghĩ tới Đại Tề đã diệt vong, chính mình lại dục sinh vô lộ, dục sinh vô môn, trong lòng quặn thắt. Lại nghĩ tới lời nói của Tử Lưu, tuy biết bất quá những lời kia của là nàng thuận miệng nói ra, không cho mình tìm cái chết mà thôi, nhưng chính y cũng có một chút hy vọng, tựa hồ một cỗ hào tình sinh sôi. Lập tức tình ý triền miên, ở trên giường trằn trọc, khó khăn mới chợp mắt được một chốc, đến khi tỉnh lại, đã là canh bốn.
Nơi tiền điện đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên là Hoàn Nhan Tự nghênh đón Úc Thương trở về, trắng đêm chúc mừng. Tố Y lạnh lùng nhìn hướng kia, nghĩ đến cừu địch diệt quốc đang ở nơi đó nhận vạn nhân chúc mừng. Dưới chân hắn đã không biết có bao nhiêu sinh linh đồ thán, mối hận mất nước này, y sao có thể dễ dàng bỏ qua. Tử Lưu nói rất đúng, thân là con dân Đại Tề, sao có thể liền một chút mà lấy cái chết hi sinh cho tổ quốc, việc làm kia thật chỉ có kẻ nhu nhược mới làm, nếu thật sự tâm niệm cố quốc, nên chấn hưng tinh thần, nghĩ biện pháp khôi phục Đại Tề mới phải. Nghĩ đến đây, không kìm nén được cảm xúc sinh sôi trong lòng, y lập tức tìm giấy bút, cúi người ở trên bàn vung tay viết. Nhìn lại nguyên lai là một bản khuyết từ.
Lậu kỉ chuyển, kinh đắc chúc diệt tửu tỉnh, do giác ngũ canh hàn. Mộng hồi mạc nam, thượng dư mã đề thanh viễn. Thu phong xuy đắc giang nam nhạn, hương lộ dĩ đoạn tình vị đoạn, tiện chiết dực xử, do hữu thanh hầu uyển chuyển, hào khí trùng thiên.
Nhất sinh nguyện, cô phụ túng hoành thiểu niên, bất giác hoa phát thiêm. Nguyệt hà đa tình, hoàn chiếu cố quốc lan can. Nhãn tiền phân minh cựu tương thức, na khám tha chí vẫn tâm tàn. Hồi thủ lai lộ, vô phi nhất thoa yên vũ, vạn lí hà sơn.
(Lậu mấy vòng, ánh nén lặp lòe rượu đã tỉnh, có lẽ là bởi khí hàn canh năm. Mộng quay về sa mạc phương Nam, nghe thấy tiếng vó ngựa xa xa. Gió thu thổi cánh nhạn Giang Nam, hương lộ đã đứt tình chưa đoạn, gập cánh chim, thanh hầu uyển chuyển, hào khí tận trời.
Cả đời nguyện, cô phụ tung hoành thiếu niên, bất giác tóc thêm bạc. Sông nguyệt đa tình, vẫn rọi cố quốc. Cảnh trước mắt dẫu có quen thuộc nhưng tâm đã chết. Quay đầu lại nhìn, không gì ngoài mưa bụi, ngàn dặm non sông.)
Viết xong hậu trịch bút, y cười lạnh nói: “Hoàn Nhan Tự, nếu trời cao trợ ngươi, không cho ta chạy thoát thì đành thôi, còn không thì mối thù diệt quốc này, mối hận bị giam cầm này, Tố Y nhất định sẽ đòi đủ.” Nói xong nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy phương đông đã hiện một tia ánh sáng, y vội đẩy cửa đi ra, mấy thị vệ lập tức tiến lên, ánh mắt đề phòng nhìn y. Người dẫn đầu nhóm thị vệ nói: “Tướng quân dậy sớm như vậy, đã phân phó các cung nữ đến hầu hạ chưa?” Từ ngữ hắn dùng mặc dù lễ phép nhưng ngữ khí lại cứng rắn, hiển nhiên là phòng bị Tố Y sẽ đào tẩu, mình sẽ bị Đại vương chém đầu.
Tố Y cười: “Ta muốn tùy ý đi quanh một chút, chờ một chút rồi trở về rửa mặt chải đầu.” Nói xong liền thong thả bước đi trong làn sương sáng sớm, tên thị vệ dẫn đầu cũng mang theo vài người đi cùng, một tấc cũng không rời.
Thái dương rất nhanh liền xuất hiện, Tố Y ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một mảnh thiên thanh, thời tiết thật đẹp. Chợt nghe thanh âm mềm mại của Tử Nông: “Tố tướng quân, Tố tướng quân.” Y vội vàng quay lại, liền nhìn thấy Tử Nông từ phòng y đi ra, cười nói: “Người đi đâu vậy, Đại vương một chốc nữa sẽ đến, ngài nói một đêm lạnh nhạt với người, cảm thấy thật có lỗi.” Nói xong che miệng cười khanh khách.
Sắc mặt Tố Y trầm xuống, còn chưa nói gì, thanh âm Hoàn Nhan Tự lại vang lên, y chỉ cảm thấy thân mình khẽ động, cả người đã bị một đôi bàn tay to bế bổng lên, Hoàn Nhan Tự ở vành tai y hôn một cái, cười nói: “Đêm qua quả thật khó chịu, có phải lại suy nghĩ chuyện gì? Trẫm cũng chỉ hỏi vậy thôi, chứ tính tình của ngươi. . . . . . Ai, bất quá trẫm hôm nay đến đây là muốn nói với ngươi một tin tốt, ngươi không phải muốn trở về Đại Tề sao? Trẫm để cho ngươi nguyện ý, thế nào? Ngươi phải làm sao để cảm tạ trẫm đây?”
Tố Y kinh hãi, thầm nghĩ Hoàn Nhan Tự thế nhưng lại có thể thả mình đi? Lúc này hai người đã đi vào trong phòng, Tố Y đưa mắt nhìn lướt qua, chỉ thấy chi từ trên bàn đã không còn tung tích, trong lòng y mặc dù nghi hoặc một chút, lại nghĩ đến lời nói của Hoàn Nhan Tự, vội vàng rụt người lại, nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi nói sao? Ngươi. . . . . . Ngươi có thể thả cho ta trở về Đại Tề sao?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi bọn nàng rời khỏi, Tố Y suy sụp ngã ngồi ở trên giường, lúc này trời đã tối hẳn, y nhìn ánh trăng trong xanh phẳng lặng ngoài cửa sổ, thầm nghĩ Hoàn Nhan Tự thật coi trọng Úc Thương này, nhưng lại không để ý bóng đêm đã bao trùm. Cho nên lại nghĩ tới Đại Tề đã diệt vong, chính mình lại dục sinh vô lộ, dục sinh vô môn, trong lòng quặn thắt. Lại nghĩ tới lời nói của Tử Lưu, tuy biết bất quá những lời kia của là nàng thuận miệng nói ra, không cho mình tìm cái chết mà thôi, nhưng chính y cũng có một chút hy vọng, tựa hồ một cỗ hào tình sinh sôi. Lập tức tình ý triền miên, ở trên giường trằn trọc, khó khăn mới chợp mắt được một chốc, đến khi tỉnh lại, đã là canh bốn.
Nơi tiền điện đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên là Hoàn Nhan Tự nghênh đón Úc Thương trở về, trắng đêm chúc mừng. Tố Y lạnh lùng nhìn hướng kia, nghĩ đến cừu địch diệt quốc đang ở nơi đó nhận vạn nhân chúc mừng. Dưới chân hắn đã không biết có bao nhiêu sinh linh đồ thán, mối hận mất nước này, y sao có thể dễ dàng bỏ qua. Tử Lưu nói rất đúng, thân là con dân Đại Tề, sao có thể liền một chút mà lấy cái chết hi sinh cho tổ quốc, việc làm kia thật chỉ có kẻ nhu nhược mới làm, nếu thật sự tâm niệm cố quốc, nên chấn hưng tinh thần, nghĩ biện pháp khôi phục Đại Tề mới phải. Nghĩ đến đây, không kìm nén được cảm xúc sinh sôi trong lòng, y lập tức tìm giấy bút, cúi người ở trên bàn vung tay viết. Nhìn lại nguyên lai là một bản khuyết từ.
Lậu kỉ chuyển, kinh đắc chúc diệt tửu tỉnh, do giác ngũ canh hàn. Mộng hồi mạc nam, thượng dư mã đề thanh viễn. Thu phong xuy đắc giang nam nhạn, hương lộ dĩ đoạn tình vị đoạn, tiện chiết dực xử, do hữu thanh hầu uyển chuyển, hào khí trùng thiên.
Nhất sinh nguyện, cô phụ túng hoành thiểu niên, bất giác hoa phát thiêm. Nguyệt hà đa tình, hoàn chiếu cố quốc lan can. Nhãn tiền phân minh cựu tương thức, na khám tha chí vẫn tâm tàn. Hồi thủ lai lộ, vô phi nhất thoa yên vũ, vạn lí hà sơn.
(Lậu mấy vòng, ánh nén lặp lòe rượu đã tỉnh, có lẽ là bởi khí hàn canh năm. Mộng quay về sa mạc phương Nam, nghe thấy tiếng vó ngựa xa xa. Gió thu thổi cánh nhạn Giang Nam, hương lộ đã đứt tình chưa đoạn, gập cánh chim, thanh hầu uyển chuyển, hào khí tận trời.
Cả đời nguyện, cô phụ tung hoành thiếu niên, bất giác tóc thêm bạc. Sông nguyệt đa tình, vẫn rọi cố quốc. Cảnh trước mắt dẫu có quen thuộc nhưng tâm đã chết. Quay đầu lại nhìn, không gì ngoài mưa bụi, ngàn dặm non sông.)
Viết xong hậu trịch bút, y cười lạnh nói: “Hoàn Nhan Tự, nếu trời cao trợ ngươi, không cho ta chạy thoát thì đành thôi, còn không thì mối thù diệt quốc này, mối hận bị giam cầm này, Tố Y nhất định sẽ đòi đủ.” Nói xong nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy phương đông đã hiện một tia ánh sáng, y vội đẩy cửa đi ra, mấy thị vệ lập tức tiến lên, ánh mắt đề phòng nhìn y. Người dẫn đầu nhóm thị vệ nói: “Tướng quân dậy sớm như vậy, đã phân phó các cung nữ đến hầu hạ chưa?” Từ ngữ hắn dùng mặc dù lễ phép nhưng ngữ khí lại cứng rắn, hiển nhiên là phòng bị Tố Y sẽ đào tẩu, mình sẽ bị Đại vương chém đầu.
Tố Y cười: “Ta muốn tùy ý đi quanh một chút, chờ một chút rồi trở về rửa mặt chải đầu.” Nói xong liền thong thả bước đi trong làn sương sáng sớm, tên thị vệ dẫn đầu cũng mang theo vài người đi cùng, một tấc cũng không rời.
Thái dương rất nhanh liền xuất hiện, Tố Y ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một mảnh thiên thanh, thời tiết thật đẹp. Chợt nghe thanh âm mềm mại của Tử Nông: “Tố tướng quân, Tố tướng quân.” Y vội vàng quay lại, liền nhìn thấy Tử Nông từ phòng y đi ra, cười nói: “Người đi đâu vậy, Đại vương một chốc nữa sẽ đến, ngài nói một đêm lạnh nhạt với người, cảm thấy thật có lỗi.” Nói xong che miệng cười khanh khách.
Sắc mặt Tố Y trầm xuống, còn chưa nói gì, thanh âm Hoàn Nhan Tự lại vang lên, y chỉ cảm thấy thân mình khẽ động, cả người đã bị một đôi bàn tay to bế bổng lên, Hoàn Nhan Tự ở vành tai y hôn một cái, cười nói: “Đêm qua quả thật khó chịu, có phải lại suy nghĩ chuyện gì? Trẫm cũng chỉ hỏi vậy thôi, chứ tính tình của ngươi. . . . . . Ai, bất quá trẫm hôm nay đến đây là muốn nói với ngươi một tin tốt, ngươi không phải muốn trở về Đại Tề sao? Trẫm để cho ngươi nguyện ý, thế nào? Ngươi phải làm sao để cảm tạ trẫm đây?”
Tố Y kinh hãi, thầm nghĩ Hoàn Nhan Tự thế nhưng lại có thể thả mình đi? Lúc này hai người đã đi vào trong phòng, Tố Y đưa mắt nhìn lướt qua, chỉ thấy chi từ trên bàn đã không còn tung tích, trong lòng y mặc dù nghi hoặc một chút, lại nghĩ đến lời nói của Hoàn Nhan Tự, vội vàng rụt người lại, nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi nói sao? Ngươi. . . . . . Ngươi có thể thả cho ta trở về Đại Tề sao?”